Ân Minh Chúc dùng trống bỏi che đi sắc mặt âm trầm của minh, ma khí vừa mới tụ lại trong lòng bàn tay đã bị sư tôn nhà bọn họ trực tiếp đánh tan.

Cố Thanh Giác giữ lại áo bông nhỏ một lời không hợp liền muốn gϊếŧ người diệt khẩu kia lại, trấn an mà xoa xoa tóc của hắn, sau đó ngước mắt nhìn thiếu gia thứ bảy của gia tộc Đông Lâm Nhan thị, người cùng nhà với nữ chính.

Hành sự kiêu ngạo như thế, chờ nữ chính học thành trở về bắt đầu báo thù, hắn tuyệt đối chính là pháo hôi ác độc bị xử lí đầu tiên.

Nhân vật pháo hôi nghìn năm như một, Nhan Khống này...... Khụ khụ...... suất diễn của Nhan Không này cũng không khác gì so với hắn năm đó, là một pháo hôi có kinh nghiệm, chỉ xử lý pháo hôi thôi thì y rất thành thục đó nha.


Không cần hệ thống ba ba ra tay, chính y cũng có thể giáo huấn cái tên pháo hôi dám cưỡng đoạt dân nam giữa ban ngày ban mặt phải kêu cha gọi mẹ, lại nói dù gì y cũng là một tiên tôn ở Huyền Thiên Tông mấy trăm năm, nếu đi ra bên ngoài liền để một tên tiểu pháo hôi bắt nạt thì sống nhiều năm như vậy cũng quá uổng phí rồi, Đại sư huynh khẳng định sẽ là người đầu tiên trục xuất y khỏi sư môn.

Đông Lâm Nhan thị là địch nhân của nữ chính, cái gia tộc này về sau khẳng định sẽ bị huỷ diệt, y sẽ không đoạt suất diễn của nữ chính, nhưng bắt bọn họ trả giá một chút thì vẫn có thể.

Khuôn mặt của thanh niên khoác áo choàng mơ hồ không rõ, lại không có chút sợ hãi nào đối với con cháu gia tộc tô son trát phấn kia, ngược lại nhàn nhạt mở miệng hỏi ngược lại, “Ngươi có biết ta là ai không?”
( ụ mắ mày biết bố mày là ai không=)))

Nhan Không đối với cái thanh âm như gió mát nhẹ nhàng này càng thêm vừa lòng, mặc dù đến nay vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của mỹ nhân nhưng hắn cũng có thể xác định đây tuyệt đối là một đại mỹ nhân hiếm có khó tìm ở Tiên giới.

Chủ quán là tu sĩ bản địa ở Đông Lâm thành, biết vị Thất thiếu gia này là một người khinh nam bá nữ không có chuyện ác nào không làm, xem ra vị khách nhân này còn chưa ý thức được nguy hiểm, hắn liền nhỏ giọng nhắc nhở, “Thượng tiên, ở Đông Lâm thành không được chọc đến Thất thiếu gia, ngài vẫn là mau chóng rời đi đi.”

Cái khác hắn cũng không dám nhiều lời, rốt cuộc hắn muốn mưu sinh ở Đông Lâm thành, vị khách nhân này tu vi hẳn là không thấp, nhưng Nhan thị ở Đông Lâm thành một tay che trời, ở Trung Châu cũng có tiếng tăm lừng lẫy, không thể trêu chọc được.


Thất thiếu gia ở Đông Lâm thành xưa nay không ai dám cự tuyệt, hắn cười to ra tiếng, cười xong mới hỏi đám người bên cạnh, “Các ngươi có nghe thấy không?Mỹ nhân nhi đang hỏi ta có biết y là ai không đấy?”

Có thể được tên ăn chơi trác táng mang theo trên người trừ bỏ mấy tên thị vệ phụ trách bảo vệ rồi mấy tên chân chó chạy theo sau thì dư lại cũng chỉ là một đám có tính ăn chơi trác táng đi theo một tên đại ăn chơi trác táng mà thôi, nghe thấy lão đại hỏi như vậy bọn hắn lập tức trào phúng ra tiếng.

Người có tên có họ ở Đông Lâm thành bọn họ đều rõ ràng, chưa từng thấy qua thì khẳng định là không phải đại nhân vật nào, Hoa Thần Tiết đích thực sẽ có tu sĩ bên ngoài tới xem náo nhiệt, nhưng tu sĩ lợi hại ai lại nhìn trúng Hoa Thần Tiết nho nhỏ? Dám nói ở trước mặt Thất thiếu gia bọn họ như vậy thì mỹ nhân nhi này cũng chỉ đang cứng miệng mà thôi, không biết Thất thiếu gia bọn họ thích nhất là dạy dỗ cái loại ớt cay nhỏ như này sao?

Một đám ăn chơi trác táng ô ngôn uế ngữ hạ bút thành văn, cảm thấy Đông Lâm thành không có ai có thể thoát được lòng bàn tay của Thất thiếu gia, bọn họ lại càng không kiêng nể gì. Nghe được như vậy, trong mắt Ma Tôn bệ hạ liền hiện lên sát khí.

Cố Thanh Giác ý bảo chủ quán không cần lo lắng, giữ chặt lấy áo bông tri kỉ đang tức giận, từ trên giá gỗ lấy xuống một cái chong chóng đang quay quay đưa cho hắn, muốn hắn ngoan ngoãn nghe lời, đừng quấy rầy sư tôn làm việc.

Ma Tôn bệ hạ tức giận quay người đi, đẩy cả trống bỏi cùng chong chóng ra, loại gia hỏa dám bất kính với sư tôn như này nên nghiền xương thành tro, ở lâu thêm một khắc cũng đang làm thế giới bị ô nhiễm.

Tiểu bảo bối lúc cần tri kỉ thì cũng vô cùng tri kỉ, lúc cáu kỉnh cũng rất khó dỗ, Cố Thanh Giác khống chế lực đạo xoa xoa khuôn mặt của tiểu gia hỏa, cười ngâm ngâm truyền âm cho hắn, “Đừng lo lắng, sư tôn sẽ không việc gì đâu.”

Ma Tôn bệ hạ thấy y tự xưng là sư tôn đôi mắt liền sáng lên, thành thật mà im lặng lại, sư tôn theo bản năng vẫn xem hắn là đồ đệ, hắn có phải còn có cơ hội quang minh chính đại trở về Nam Hoa Phong không ?

Cách đó không xa, Kỳ Linh đứng ở nơi xa chờ bạn tốt mua đồ trở về, nhìn thấy bên kia vây quanh thành một vòng người liền nhíu mày, hắn lo bạn tốt đang bị phiền toái tìm tới.
Cố Thanh Giác trấn an áo bông nhỏ có thể tùy thời nổi giận xong, nhìn thấy bạn tốt đi lại liền không nói hai lời mà cởi bỏ ngụy trang, “Ngươi có biết hắn là ai không?”

Nhan Không kinh diễm mà nhìn một mỹ nhân khác đang chậm rãi đi tới, hắn gõ gõ cây quạt ở trong tay vài cái, trong mắt toàn là tham lam không thèm che giấu, “ Thì ra tiểu mỹ nhân còn có đồng bạn sao, các ngươi mới đến không chỗ để ở, không bằng đều theo bổn thiếu gia hồi phủ đi?”

Cố Thanh Giác:???

Hay lắm, huynh đệ, ngươi tiêu rồi!

Nhan Không không có ý thức được nguy hiểm đang tới gần, chỉ cảm thấy vận khí hôm nay thật sự quá tốt, đi ra ngoài một chuyến mà có thể gặp được hai đại mỹ nhân hàng đầu.

Mỹ nhân ở Tiên giới có rất nhiều, mỹ nhân hắn gặp qua lại càng không ít nhưng lại rất ít người có thể so được với hai mỹ nhân trước mặt, đây nhất định là diện mạo có thể đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nhân.
Vị lộ mặt nhan sắc chim sa cá lặn*, vị không lộ mặt cũng là bế nguyệt tu hoa*, một lần liền mang về hai tiểu mỹ nhân, không uổng công Thất thiếu gia ta tới đây một chuyến.

* chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn: đẹp không ai bì nổi

Kỳ Linh nghe được lời người này nói liền ý thức được vừa rồi đã xảy ra cái gì, bị ánh mắt da^ʍ tà nhìn chằm chằm làm sắc mặt hắn trầm xuống, thấy bạn tốt bên cạnh đang kinh ngạc đối với tình huống hiện tại, hắn không nói hai lời liền trực tiếp dung tu vi áp chế.

Loại cảnh giới Tiên Tôn xuất hiện ở Đông Lâm thành này trong nháy mắt liền kinh động đến tất cả mọi người trong thành, đến nỗi Thất thiếu gia của Nhan Thị vừa rồi còn đang mơ mộng hão huyền cùng với hộ vệ, đám ăn chơi tác táng đều bị dọa tới nỗi quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.


Chủ quán của quầy nhỏ sau lưng đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại cũng quỳ rạp xuống đất, may mắn lúc nãy hắn còn nhắc nhở vị thượng tiên kia, nếu cứ hùa theo chỉ sợ lát nữa ngay cả mạng cũng không còn.

Khó trách vị thượng tiên này không sợ Nhan Không , có đồng bạn là Tiên Tôn thì ngay cả lão tổ tông của Nhan thị xuất hiện thì bọn họ cũng không cần sợ hãi.

Cố Thanh Giác nhìn bạn tốt mặt vô biểu tình kia, xin lỗi nói, “Xin lỗi, ta cho rằng hắn sẽ biết thân phận của ngươi.”

Đông Lâm thành ở bên cạnh Thiên Cơ Các, xem trình độ kiêu ngạo của Nhan Không thì địa vị gia tộc tất nhiên không thấp, nếu địa vị không thấp thì sao ngay cả mặt mũi của Các Chủ Thiên Cơ các như nào cũng không biết?

Cũng đúng, Kỳ Linh ngày thường cũng không hề ra cửa, cho dù biết thì cũng chỉ có vài người biết, cái tên ăn chơi trác táng này không xứng được biết nhan sắc thanh tuấn tú dật ngọc thụ lâm phong của bạn tốt nhà bọn họ.

“Để một đám ăn chơi trác táng tùy tiện bắt nạt, ngươi có thể có tiền đồ một chút hay không?” Kỳ Linh nhìn bạn tốt như đang đi vào cõi thần tiên kia nhịn không được mà mở miệng giáo huấn, hắn xem như cũng hiểu lí do tại sao năm đó ma đầu kia lại chọn cái tên này làm quân cờ, chọn quả hồng mềm mà bóp, với cái tính tình này không bắt nạt hắn thì còn bắt ai?

Cố Thanh Giác vô tội mà chớp chớp mắt, “ Không phải ta liền kêu ngươi tới hả?”

Tự mình động thủ không dễ dàng khống khống chế được lực đạo, y mới vừa thích ứng được với thân thể này, khả năng khống chế linh lực chưa được tốt lắm, lỡ may không cẩn thận trực tiếp phá hủy thành thì làm sao giờ?

Áo bông tri kỉ nhà bọn họ lại càng không thể ra tay, trong thành nhiều người vô tội như vậy, y nhiều lắm chỉ phá hủy thành, còn để áo bông nhỏ ra tay thì cả người lẫn thành đều bị hủy, một con gà cũng không thể sống sót.

Loại chuyện tàn sát dân trong thành y là người có kinh nghiệm, thật sự một con gà cũng không thể sống sót, nghe y tuyệt đối sẽ không sai!

Kỳ Linh bị thái độ đúng lý hợp tình của bạn tốt làm cho tức giận, nhưng nghĩ đến mấy trăm năm hữu nghị của bọn họ nên nỗ lực áp chế xuống, quay đầu trực tiếp trút giận lên đám người cầm quyền của Đông Lâm thành đang chạy tới.

Bạn tốt đang nỗ lực quên sự tình phát sinh năm đó, y thậm chí không tiếc đưa tính tình trở về như lúc mới trở thành Tiên Tôn, nếu như vậy có thể làm y vui vẻ, hắn chiều chuộng y một chút thì thế nào?

Bạn tốt của hắn ở nơi này đáng lí ra có thể tung hoành ngang dọc, cái đám kia vậy mà dám bắt nạt y, chỉ là một con kiến nhỏ bé mà cũng dám kiêu ngạo như thế, thật sự không biết bốn chữ thiên ngoại hữu thiên viết như thế nào.

Một nhà Nhan thị ở Đông Lâm thành quá mức cuồng vọng, thành chủ trong thành không khác gì vật trang trí, chuyện có lợi thì Nhan thị hưởng trước, chuyện bất lợi thì thành chủ hứng chịu, nếu không phải thành chủ các đời đều được Nhan thị đề bạt, đổi thành người khác cũng chẳng ai chịu nổi loại uất ức này.

Hiện giờ tu vi của thành chủ cũng không quá cao, chỉ là khi tiếp nhận chức vụ thành chủ đã may mắn gặp qua Kỳ Linh một lần, ở trong thành nhận thấy được khí thế của Hồn Nghi Tiên Tôn hai chân liền nhũn ra, một chút cũng không dám trì hoãn mà cuống quít chạy tới, sau đó liền nhìn thấy một đám ăn chơi trác táng đang run bần bật dưới đất.

Khuôn mặt mũm mĩm của thành chủ đổ một tầng mồ hôi lạnh, hận không thể gϊếŧ chết đám ăn chơi trác táng này, nhưng trên mặt đất còn có mấy người thân phận quá cao, hắn không chọc vào được nên chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh mà không dám nói lời nào.
Nhan Không yêu thích sắc đẹp ở Đông Lâm thành mọi người đều biết, không nghĩ tới hỗn trướng này thế mà lại nhớ thương đến trên người Hồn Nghi Tiên Tôn, Tiên Tôn là một nhân vật cao không với nổi, hắn quỳ rạp trên mặt đất liếʍ giày cho người ta còn ghét bỏ, vậy mà hắn dám mơ ước tới hay sao hả ?

Kẻ gặp chuyện chính là con cháu Nhan thị, hắn chỉ là một thành chủ không có tư cách tới quản, cho dù về sau bị Nhan thị làm khó dễ cũng không sao, nếu hôm nay đắc tội đến Hồn Nghi Tiên Tôn, bọn họ có thể sống sót hay không còn không nhất định.

Lão tổ của Nhan thị một chân đá Nhan Không đang quỳ trên mặt đất sang một bên, ổn định bước chân đi đến trước mặt Kỳ Linh, trực tiếp khom lưng hành đại lễ, “Gặp qua Hồn Nghi Tiên Tôn, lão hủ này không quản tốt con cháu để nó phạm sai lầm, mong Tôn Tôn xem xét nó còn nhỏ tuổi mà tha cho nó một mạng.”
Ân Minh Chúc ngồi ở trên tay sư tôn nhà bọn họ, nghe thấy lời này liền trực tiếp nhảy xuống, tiểu hắc y tinh xảo đáng yêu cực kỳ, chỉ thấy hắn nhảy nhót chạy tới bên người Nhan Không, nâng chân nhỏ lên đạp thêm một cái lên vai phải, sau đó, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Ma Tôn bệ hạ thu chân, làm như bị người này thét lên dọa tới hắn rồi, dụi dụi mắt chạy trở về, “Sư tôn, người này dọa đến đồ nhi, đồ nhi tuổi cũng không lớn, ngài phải làm chủ cho đồ nhi nha ~”

Cố Thanh Giác khom lưng nhặt tiểu gia hỏa lên, chạm chạm vào chóp mũi của hắn giả ý răn dạy, “Hồ nháo, bên ngoài nhiều người xấu, nếu con không chạy loạn thì sao lại bị người ta khi dễ ”

Tiểu Hắc y ủy khuất che lại chóp mũi, cọ cọ vào ngón tay của sư tôn, sau đó nãi thanh nãi khí nhận sai, “Thực xin lỗi, đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi về sau sẽ không chạy loạn nữa.”
“Ngoan ~” Cố Thanh Giác đem áo bông nhỏ nghe lời bỏ lại trên vai, quyết tâm giả vờ mù mắt không nhìn thấy cảnh tượng tiểu gia hỏa này đá người khác.

Kỳ Linh nghe được đối thoại của hai thầy trò nhà này khóe miệng liền cong lên, bất quá không thể không nói, tâm cơ của Ma Tôn dùng ở trên người bọn họ có thể làm tức chết người, dùng ở trên người khác thật đúng là có thể làm người ta thần thanh khí sảng.

Vài vị chạy tới nơi này tu vi cũng không thấp, sẽ không khỏi nhìn ra tiểu tử kia từ nay về sau xem như đã bị phế đi, bị Ma Tôn đá một phát như vậy, có thể lưu lại tánh mạng đã rất khó, nếu không phải sợ dọa đến bạn tốt nhà bọn họ, Ma Tôn có thể trực tiếp ra tay xử luôn người này.

Lão tổ Nhan thị đau lòng mà nhìn hậu bối được mình thương yêu nhất, cũng không dám đem người mang đi chữa thương, chỉ có thể hạ người tiếp tục khẩn cầu, “Tiên Tôn, tôn nhi bất hiếu đã nhận được giáo huấn rồi, xin ngài hãy tha cho nó một mạng, lão hủ trở về nhất định sẽ giáo huấn lại cho tốt.”

Tiểu bối của Nhan thị nhân số không ít, nhưng chỉ có tiểu tử này được hắn sủng ái nhất, hiện tại mới vừa bị thương, trở về chữa trị nhanh thì còn có thể cứu về, nếu vẫn còn trì hoãn, chỉ sợ tương lai thật sự chỉ có thể nằm ở trên giường sống qua ngày.

Cố Thanh Giác đối với lời của người này nói rất bất đắc dĩ, y từ trên giá gỗ cấm xuống một cái chong chóng rồi thổi thổi, nhìn thấy chong chóng lộc cộc lộc cộc bắt đầu quay tâm tình liền trở nên sung sướиɠ, “Vị trưởng giả này, đứa nhỏ này nhà ngài vừa thấy chính là kẻ tái phạm, ngài nếu muốn dạy dỗ đàng hoàng thì sao lại dưỡng ra một cái tính tình như thế cho hắn?”

Lão tổ Nhan thị sắc mặt trầm xuống nói, “Lão hủ đang nói chuyện với Hồn Nghi Tiên Tôn, tiểu bối vô danh chớ có xen mồm.”

Cố Thanh Giác:......

Tốt, lão gia hỏa, ngươi cũng xong rồi.

Cố Thanh Giác cởi bỏ mũ áo trên mặt, nhìn nhóm ‘’đại lão’’ đang sững sờ tại chỗ tến lên một bước lạnh lùng nói, “Bản tôn Cố Chiêu Minh, có tư cách mở miệng không?”

–-


Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cố: Trang bức như gió ~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play