Trong không gian thức hải, Cố nhóc con bị diễn tinh bám vào người, ỏn ẻn trình diễn chương trình thiếu nhi dành cho trẻ ba tuổi không hề biết xấu hổ, đây chính là lần trở về đầu tiên sau khi xa nhà của bọn họ (?), sao lại có thể không coi trọng như vậy?
Hệ thống hữu khí vô lực nằm ngã xuống đất, nó có phải đã đắc tội tổng bộ đại lão nào không thế, bằng không như thế nào lại bị phân cho một ký chủ vô tri như vậy, cứu một mạng thống còn hơn xây bảy tháp phù đồ, cuộc sống này quá khổ rồi
Cố nhóc con bá bá bá nói nửa ngày, phát hiện nhà cha già nhà bọn họ nằm liệt nơi đó không hề phản ứng,
【 Thống! Có chuyện gì xảy ra với ngươi thế ? Phải bị thu về tiêu hủy hả?】
Cố nhóc con chớp chớp mắt, nhìn sương đen tràn ngập trong thức hải càng thêm vui vẻ, [Thống Thống, ngươi là muốn chơi trốn tìm với bảo bảo hả?】
Sương mù đen nhánh dày đặc ầm ầm nổ tung, bên trong chui ra một con cự mãng khổng lồ há miệng lao ra, hướng thẳng về phía Cố nhóc con, dọa y sắc mặt trắng bệch nhanh chóng rời khỏi thức hải,
[uhuhu, ba ba không yêu bảo bảo, ba ba thế mà lại biến thành xà xà hù dọa bảo bảo ~】
Sương đen từ thức hải lan tràn ra đến phòng, cuốn lấy Chiêu Minh Tiên Tôn nhu nhu nhược nhược, nhấc người lên khỏi mặt đất, sau đó dung giọng điệu nham hiểm mở miệng uy hiếp, ngươi cảm thấy Tam sư huynh an toàn, Nhị sư huynh còn trầm ổn hơn Tam sư huynh, sẽ không dễ dàng bị tình cảm làm khó cho nên liền cảm thấy không cần phải xen vào có phải hay không?】
Cố Thanh Giác mở to hai mắt, nhớ lại bộ phim lúc trước xem cùng hệ thống, ấp ủ cảm xúc tiếp tục diễn, “Có chuyện gì thì cứ nhắm về phía ta, đừng đu.ng đến Nhị sư huynh."
Bạch y Tiên Tôn trên mặt không hề có chút huyết sắc, Nhị sư huynh yêu quý của y bị ác nhân uy hiếp mà y lại bất lực, bi phẫn muốn chết nhưng lại chỉ có thể lấy thân xác để thay thế, quả nhiên là tình thâm nồng đậm, cảm động lòng người, cảm động trời xanh.
Hệ thống giống như ăn phải ruồi bọ, thả lỏng giam cầm trực tiếp đem người thả ngã xuống, hùng hùng hổ hổ chui vào thức hải ngủ, [Mẹ nó đồ thiểu năng trí tuệ! 】
Cố * bị đe dọa * nhóc yếu ớt đáng thương * Thanh Giác chống cánh tay ngồi dậy từ trên mặt đất, cúi đầu nhe răng trợn mắt xoa xoa khuỷu tay bị đau do cú ngã, trở lại thức hải bắt đầu kiêu ngạo phách lối, [ Nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga *】
Hệ thống tự hủy mình thành từng mảnh nhỏ chui vào trung tâm số liệu, không ngừng nhắc mãi câu chính mình mang theo chính mình chịu, toàn bộ thức hải lại một lần tràn ngập thanh âm tĩnh tâm quyết, lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn đồng quy vu tận với thằng nhóc kia.
Nếu bọn họ còn có cơ hội trở về tổng bộ, nó mỗi ngày sẽ ở trong văn phòng của đại BOSS giăng biểu ngữ, nhất thiết phải giải trừ trói định, thống gia ta nhất định không quên uất ức này đâu!
*
Ở Đông Lâm thành, Ma Tôn bệ hạ sấm rền gió cuốn diệt cả nhà Nhan thị, lại không rat ay tàn nhẫn đối với Thành chủ phủ, thành chủ trắng trẻo mập mạp đã sớm đoán được kết cục của Nhan thị sẽ không tốt, thất tha thất thểu trở lại Thành chủ phủ, tự nhốt chính mình trong thư phòng, ai cũng không gặp.
Hiện tại chạy cũng không còn kịp rồi, chưa nói đến chuyện tu vi hắn không cao, ngay cả cấp bậc tu vi của Tiên Tôn, bị Ma Tôn theo dõi sợ cũng không chạy thoát được, huống chi lần này đắc tội không chỉ có Ma Tôn, còn có Thiên Cơ Các cùng Huyền Thiên Tông.
Mấy cái thế lực này rat ay một cái là có thể nhẹ nhàng huỷ diệt toàn bộ Đông Lâm thành, đơn độc đắc tội một Hồn Nghi Tiên Tôn có lẽ còn có đường sống, nhưng người bị khinh nhục chính là Chiêu Minh Tiên Tôn, là Chiêu Minh Tiên Tôn mà toàn bộ Tiên giới đều nợ hắn .
Lúc ấy người vây xem ở cửa thành rất nhiều, người nghe được thân phận của Chiêu Minh Tiên Tôn tự nhiên sẽ không thiếu, hắn tránh ở Thành chủ phủ có lẽ còn có đường sống, một khi ra khỏi Đông Lâm thành, không cần Ma Tôn ra tay, những tu sĩ kính ngưỡng Chiêu Minh Tiên Tôn sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn.
Đông Lâm thành chủ ở trong thư phòng đầu óc trống rỗng đợi hồi lâu, thẳng đến lúc sát khí áp người biến mất mới đột nhiên bừng tỉnh, sau khi ý thức được chính mình còn sống càng là mừng rỡ như điên.
Ma Tôn không có xuống tay với phủ Thành chủ xuống tay, mặc dù kế tiếp sẽ có đệ tử của Thiên Cơ Các tới tiếp nhận Đông Lâm thành, cái chức thành chủ này của hắn sẽ bị gỡ bỏ, nhưng so với tính mạng thì cái đó đều không phải vấn đề.
Nhan thị cầm quyền hay Thiên Cơ Các cầm quyền với hắn mà nói cũng không có khác nhau, dù sao cía chức thành chủ này của hắn cũng chỉ dùng để trang trí, con cháu Nhan thị từ trước đến nay luôn ỷ vào thân phận mà ức hiếp tu sĩ trong thành, Thiên Cơ Các là môn phái lớn nhất Trung Châu, tất nhiên sẽ không làm ra loại chuyện này, Đông Lâm thành sau khi được Thiên Cơ Các tiếp nhận, đối với tu sĩ trong thành mà nói khả năng vẫn là chuyện tốt.
Thành chủ mũm mĩm lau mồ hôi lạnh, tay chân rụng rời trực tiếp nằm liệt trên ghế, hắn không phải người tốt, cũng không phải thuần túy là người xấu, ở trước mặt lão tổ Nhan thị vâng vâng dạ dạ, ở trước Thiên Cơ Các lại càng là nơm nớp lo sợ, có lẽ hắn lúc trước không nên lựa chọn dựa vào Nhan thị, nếu hắn không phải là một thành chủ, vẫn như cũ là một tán tu bình thường, có lẽ sẽ không thịnh vượng như bây giờ nhưng cũng sẽ không giống hiện tại, ngay cả tính mạng cũng có khả năng giữ không nổi.
Cận kề cái chết một lần, quay đầu lại tự nhiên thấy có rất nhiều sự tình có vẻ không quan trọng như vậy nữa, thành chủ Đông Lâm nghỉ ngơi trong chốc lát, hai chân run run đẩy cửa sổ ra nhìn về phía Nhan Thị, sát khíbiến mất sau khi Ma Tôn rời đi, ánh lửa lóa mắt hơn cả chân trời kia vẫn còn tồn tại.
Ma Tôn không hề che giấu mà xông thẳng đến Nhan thị, tu sĩ trong thành bị khí thế của hắn dọa không dám có nửa điểm động tĩnh, thẳng đến lúc khí thế khủng bố kia rời đi, lúc này mới thử thăm dò đi ra khỏi cửa nhà.
Hoa Thần Tiết là ngày hội vui mừng, bị Ma Tôn làm thành như vậy Tựa hồ càng vui mừng hơn ~
Đông Lâm thành khổ vì Nhan thị lâu rồi, sợ hãi do thế lực Nhan thị thật sự quá lớn, bọn họ chỉ có thể thật cẩn thận mà kiếm ăn dưới da^m uy của Nhan thị, hiện tại Ma Tôn tự mình ra tay trừ bỏ độc hại vì Đông Lâm thành, đây là chuyện tốt a!
Về sau ai dám nói Ma Tôn giết người không chớp mắt...... Cái này đích xác là không thể phản bác......
Mặc kệ, dù sao Ma Tôn làm chuyện tốt cho Đông Lâm thành bọn họ, ai dám ở trước mặt bọn họ nói xấu Ma Tôn, đó chính là muốn đối đầu cùng toàn bộ Đông Lâm thành.
Tóm lại, Ma Tôn là người tốt!
Ngọn lửa đến từ Ma giới vẫn đang thiêu đốt ở địa bàn Nhan Thị, nhưng hơn phân nửa hoa phố đã rất mau khôi phục náo nhiệt, ngọn lửa ở phía bên kia thậm chí còn làm cho Hoa Thần Tiết năm nay càng thêm vui sướng.
*
Ân Minh Chúc lấy cớ đi mà quay lại diệt Nhan thị cho sư tôn nhà bọn hẳn hết giận, sau khi trở lại Thiên Cơ Các liền biến trở về hắc y nhân nhỏ bằng bàn tay, xác định trên người chính mình không có lây dính tí máu nào, sát khí trên người cũng thu liễm lại, lúc này mới yên tâm trở về tìm sư tôn nhà mình.
Tốc độ hẳn giải quyết rất nhanh, sư tôn nhất định không thể nghĩ được hắn đi ra ngoài làm cái gì, Kỳ các chủ lúc này hẳn là còn đang rất bận rộn, cho nên hiện tại ở trong phòng chỉ có một mình sư tôn, hắn đi vào thì cũng chỉ có hai người bọn họ.
Ma Tôn bệ hạ trong lòng lo lắng, nếu Kỳ Linh không ở đó, trước mặt sư tôn cho dù hắn khôi phục hình thể thì sư tôn cũng sẽ không để ý, ở trong bộ dáng bé nhỏ tuy rằng có thể được sư tôn yêu thương, nhưng này cũng không phải điều hắn muốn.
Ân Minh Chúc áp lại vui sướng đang ẩn ẩn trong lòng, đang muốn lặng lẽ trở về cho sư tôn nhà hẳn một kinh hỉ, đập vào mắt lại là sương đen tràn ngập trong phòng.
Tiên Tôn bạch y không hề có sức phản kháng bị sương đen giam cầm, biểu tình chết lặng, ánh mắt trống rỗng, ở trong ánh mắt choáng váng của hắn, thanh niên nhu lại run rẩy phát ra âm thanh.
– …Có chuyện gì thì nhằm vào ta, buông tha Nhị sư huynh.
Ma Tôn bệ hạ cả người lạnh lẽo, không thể tin được năm đó sư tôn sau khi trở về lại vẫn như cũ bị kẻ tà quấn quanh, nếu hắn không phát hiện ra, sư tôn có phải vẫn sẽ tiếp tục giấu đi, sau đó giống như lúc trước, một mình một người lựa chọn tử vong.
Sương đen tựa hồ đã đạt được mục đích, kiêu ngạo dạo quanh trong phòng một vòng sau đó biến mất vô tung vô ảnh, bạch y thiếu niên bất lực ngã mạnh xuống đất, hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Tiên Tôn không chạy thoát được cúi đầu không rõ biểu tình, nhưng bả vai khẽ run lại làm người ta rõ ràng nhìn ra hắn yếu ớt, Ân Minh Chúc nắm gắt gao bàn tay, không dám rút dây động rừng ở ngay lúc này, nhìn thấy sư tôn nhà mình ngồi vào bên cửa sổ sững sờ, bạo ngược trong đáy lòng khống chế không được muốn lao ra đi hủy diệt hết thảy.
Nhưng hắn không thể, làn sương đen vừa rồi quay lại không một dấu vết, Kỳ các chủ lại ở bên cạnh, khoảng cách như thế mà lại không có phát hiện chỗ này của sư tôn có khác thường, mà hắn trơ mắt nhìn thấy, cũng như cũ tra xét không ra bất luận dấu vết nào, nếu sương đen muốn làm điều gì bất lợi với sư tôn, hắn không dám chắc có thể bảo vệ sư tôn an toàn.
Ma Tôn bệ hạ thống khổ nhắm mắt lại, đem phẫn nổ đè xuống đáy lòng, mở mắt ra vẫn là một bé hắc y cái gì cũng không biết.
Ma Tôn bệ hạ cả người lạnh lẽo, không thể tin được năm đó sư tôn sau khi trở về lại vẫn bị kẻ ác quấn quanh như trước, nếu hắn không phát hiện ra, có phải sư tôn vẫn sẽ tiếp tục giấu đi, sau đó giống như lúc trước, một mình một người lựa chọn tử vong.
Sương đen tựa hồ đã đạt được mục đích, kiêu ngạo dạo quanh trong phòng một vòng sau đó biến mất vô tung vô ảnh, thiếu niên áo trắng bất lực ngã mạnh xuống đất, hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Tiên Tôn không chạy thoát được cúi đầu không rõ biểu tình, nhưng bả vai khẽ run lại làm người ta rõ ràng nhìn ra hắn yếu ớt, Ân Minh Chúc nắm gắt gao bàn tay, không dám rút dây động rừng ở ngay lúc này, nhìn thấy sư tôn nhà mình ngồi vào bên cửa sổ sững sờ, bạo ngược trong đáy lòng khống chế không được muốn lao ra đi hủy diệt hết thảy.
Nhưng hẳn không thể, làn sương đen vừa rồi quay lại không một dấu vết, Kỳ các chủ lại ở bên cạnh, khoảng cách như thế mà lại không có phát hiện chỗ này của sư tôn có khác thường, mà hắn trơ mắt nhìn thấy, cũng như cũ tra xét không ra bất luận dấu vết nào, nếu sương đen muốn làm điều gì bất lợi với sư tôn, hẳn không dám chắc có thể bảo vệ sư tôn an toàn.
Ma Tôn bệ hạ thống khổ nhắm mắt lại, đem phẫn nổ đè xuống đáy lòng, mở mắt ra vẫn là một bé hắc y cái gì cũng không biết.
Cố Thanh Giác có chút nhàm chán ngồi bên cửa sổ, Thiên Cơ Các có nhiều chỗ không được phép xông vào, đã lâu không đến đây, không có Kỳ Lân dẫn theo cũng không tiện đi lung tung. Đây là nơi duy nhất của Tam giới có thể giao tiếp trực tiếp với Thiên đạo, trước kia có thể vô tư đi lại khắp nơi, bây giờ trên đầu treo lơ lửng một thanh đao mang tên sư tôn, hắn không có gan tiếp tục ngang ngược.
Chiếc áo bông nhỏ tí hon chạy từ bên ngoài vào, men theo vạt áo của sư tôn nhà họ mà trèo lên, sau khi trèo lên bàn thì chán nản ngồi trong đế lót ly, nhìn Cố Thanh Giác nhịn không được bật cười: "Sao vậy? Bị bắt nạt sao?"
Nếu như không phải vừa rồi hệ thống bị hắn chọc tức bỏ đi, hắn thậm chí còn muốn hệ thống ra ngoài ghi lại hình ảnh chiếc áo bông nhỏ ỉu xìu, chỉ lưu lại lịch sử đen tối của riêng mình thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì cứ việc đến đây.
Một nhà phải chỉnh tề đầy đủ, ai cũng không được thiếu.
Người mặc đồ đen nghe thấy giọng nói dịu dàng của sư tôn nhà họ, nhớ lại cảnh tượng tàn khốc vừa nhìn thấy, hốc mắt đỏ lên, trong lòng càng thêm chua xót.
Sư tôn trước mặt bọn họ chưa bao giờ biểu hiện ra điều gì không ổn, rõ ràng phải chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn lặng lẽ bảo vệ những người bên cạnh, lần trước vì bảo vệ hắn mà phế bỏ tu vi của hắn, đuổi hẳn ra khỏi sư môn, lần này người bị tồn tại bí ẩn nhắm đến là nhị sư bá, liệu sư tôn có cố tình gây gổ với nhị sư bá không?
Không, không được, cùng một sai lầm tuyệt đối không thể xảy ra hai lần, lần trước là do bọn họ không biết gì cả, lần này chỉ cần chuẩn bị trước, nhất định có thể lôi ra được tồn tại bí ẩn ẩn nấp rất sâu kia để tiêu diệt tận gốc.
Dưới sự trấn áp của ngọn núi ẩn nhẫn mấy vạn năm, ma đầu dưới sự trấn áp mạnh mẽ như vậy vẫn có thể trốn thoát được, làm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy?
Thân thể Ân Minh Chúc run nhè nhẹ, trong đôi mắt màu máu là sự đau đớn không kìm nén được hối hận, nhưng hắn không thể để sư tôn phát hiện, sư tôn đã chịu nhiều như vậy, không thể lại vì hắn mà hao tâm tổn sức nữa.
Người tí hon áo đen từ trong chén nâng đứng lên, kéo ống tay áo sư tôn nhà bọn họ ngửa đầu hỏi, "Sư tôn, có phải Kỳ Các chủ cũng không thích nhìn thấy đồ nhi như vậy không?"
Cố Thanh Giác khẽ nhíu mày, không thể tin được tiểu áo bông còn có một ngày bi xuân thương thu như vậy, đừng tưởng rằng hắn không biết tiểu tử này ở trước mặt người ngoài là hình tượng gì, làm sao có thể bởi vì người khác không thích liền thương tâm?
Nếu không phải vì cái này, vậy chỉ còn lại một khả năng, áo bông nhỏ giả bộ đáng thương đến nghiện, muốn cướp đi con đường diễn của hắn làm một đóa hoa trắng nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Bạch Y Tiên Tôn thở dài một tiếng: "Cái này không thể được, đường đùa đυ.ng vào hai người bọn họ đều không tốt, ngoan nào, con vẫn là tiếp tục làm Ma Giới Chí Tôn cuồng ngạo ngông cuồng ngạo nghễ tung hoành thiên địa đi."
Ân Minh Chúc ý thức được mình đã hỏi một vấn đề khiến sư tôn khó xử, nhìn sư tôn nhà bọn họ cụp mắt không nói vội vàng bổ cứu: "Sư tôn yên tâm, đồ nhi biết trước kia mình đã làm rất nhiều chuyện sai, về sau nhất định sẽ đối đãi sư tôn thật tốt, tranh thủ để các sư bá và Kỳ Các chủ yên tâm giao sư tôn cho đồ nhi."
Cố Thanh Giác "Tặc" một tiếng, thằng ranh con ngươi muốn làm gì? Ngươi con mẹ nó có phải muốn đem vị trí của hai ta đảo ngược hay không?"
Bạch Y Tiên Tôn càng nhíu chặt mày, co đầu ngón tay gõ lên trên trán tiểu nhân áo đen một cái nhẹ giọng trách mắng, "Hồ đồ."
"Mới không hồ đồ." Người tí hon áo đen siết chặt nắm đấm, thừa dịp sư tôn khoan dung với bộ dạng của hắn như vậy, tiếp tục nói: "Đồ nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, ai dám khi dễ sư tôn, đồ nhi nhất định phải ăn tươi nuốt sống hắn, để cho hắn nghiền xương thành tro, vĩnh viễn không được siêu sinh, sư tôn đừng đuổi đồ nhi đi có được không?"
Cố Thanh Giác vừa bị lời nói hung ác của tiểu tử này dọa nhảy dựng, đảo mắt lại biến thành đáng thương làm nũng, sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, suy đoán tiểu tử kia có thể ở Đông Lâm Thành bị kí©h thí©ɧ, lúc này mới thả lỏng xuống, "Ngươi ngoan ngoãn, sư tôn sẽ không đuổi ngươi đi."
Dọa chết Bảo Bảo, áo bông nhỏ bây giờ nhìn qua nhu thuận lại đáng yêu, làm sao vừa mở miệng chính là nghiền xương mọc thành tro bụi da thịt để cho da đầu tê dại, quả nhiên hoa trắng nhỏ yếu ớt không thuộc về hắn, hắn càng thích hợp tà mị cuồng ngạo.
Ân Minh Chúc bình tĩnh nhìn sư tôn nhà bọn họ, lấy hết dũng khí mở miệng lần nữa, "Nhưng ở trong mắt người khác, chúng ta sớm đã không phải thầy trò."
Hắn là nghịch đồ bị trục xuất khỏi sư môn, là nghịch đồ làm nhiều việc ác khi sư diệt tổ, là nghịch đồ rơi vào Ma Giới, từ trong ra ngoài đều bị nhuộm thành màu đen, không hợp với sư tôn của hắn đến cực hạn, bây giờ có thể ở lại bên cạnh sư tôn cũng chỉ là dựa vào mặt dày mày dạn của hắn, sư tôn không chịu suy nghĩ những thứ này, nhưng bọn họ không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.
Nếu như hắn không có nhìn thấy những vật vừa rồi kia, có lẽ sẽ để cho sư tôn tiếp tục trốn tránh, chỉ cần có thể ở lại bên người sư tôn, mặc kệ thủ đoạn gì hắn cũng không để ý, nhưng bây giờ, hắn không muốn lại lừa mình dối người cảm thấy như bây giờ liền rất tốt.
Sư tôn ở chỗ hắn không biết thống khổ không chịu nổi, hắn lại còn vì tư lợi bản thân mà làm khó sư tôn ở trước mặt các sư bá, như vậy có khác gì bức bách sư tôn?
Người tí hon áo đen để lại một câu, thấy sư tôn nhà bọn họ mím môi không chịu trả lời mất mát xoay người, "Xin lỗi, là đồ nhi nói sai, đồ nhi biết sai rồi."
Cố Thanh Giác ngây người nhìn tiểu tử này, tâm trạng thay đổi như chong chóng, vô thức cảm thấy có điều gì đó không ổn:
"Sao thế? Thật sự bị bắt nạt bên ngoài à?"
Bảo bối nhà họ trông thì tinh xảo đáng yêu, bên trong lại là một quả ớt nhỏ nóng tính. Ngay cả ba vị sư huynh trước mặt cậu cũng bị chọc tức đến mức gặp mặt là muốn động tay. Không lẽ thực sự bị ức hϊếp đến mức này?
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, bên phía Kỳ Linh cũng đã xử lý xong việc. Thời gian bế quan có thể kéo dài vài năm, thậm chí vài chục năm không đυ.ng đến công việc, nhưng lần này thời gian ra ngoài không dài, nên không tích lũy quá nhiều chuyện phải giải quyết, chủ yếu là phân công đệ tử trong các môn phái xử lý vụ việc ở Đông Lâm Thành.
"Chuyện gì đây... hai người cãi nhau à?" Kỳ Các chủ đi tới chỗ bạn mình, nhận ra bầu không khí có chút không đúng, cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng, hy vọng suy đoán của mình là sự thật.
Nếu Ma Tôn thực sự chọc giận được Thanh Giác, vậy thì kế hoạch chia rẽ hai người này sau đó sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.
Cố Thanh Giác cười khổ lắc đầu:
"Không có chuyện đó. Là Minh Chúc không vui, ta chỉ thấy lạ, rốt cuộc ai ở Thiên Cơ Các có bản lĩnh đến mức có thể bắt nạt cậu ta để phải quay về mách lẻo."
Kỳ Linh thu lại nụ cười, liếc nhìn người áo đen im lặng không nói, hơi ngẩn ra, sau đó thản nhiên quay sang bạn mình nói:
"Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, để ta qua nói chuyện với Ma Tôn bệ hạ một phen, xem vì sao trước mặt bản tôn mà lại làm xấu danh tiếng đệ tử Thiên Cơ Các ta."
Nói xong, Kỳ Các chủ đưa tay túm lấy cổ áo người áo đen trên bàn rồi đi ra cửa. Đi tới cửa, sợ bạn mình đau lòng, y quay lại nói một câu:
"Quân tử chỉ dùng lời, không động thủ, yên tâm, ta không đánh hắn đâu."
Cố Thanh Giác bất đắc dĩ vẫy tay để họ đi. Không đánh hắn? Đùa gì vậy, kể cả mười người như ngươi cộng lại cũng không thắng được bảo bối nhà ta đâu!
Ra khỏi phòng, Minh Chúc lập tức trở lại dáng vẻ bình thường, đi theo Kỳ Linh vào một căn phòng khác. Đợi đến khi Kỳ Linh kích hoạt trận pháp ngăn chặn người ngoài nghe lén trong phòng, cậu mới khàn giọng kể lại cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Trận pháp của Thiên Cơ Các đủ để ngăn cản sự quan sát của Thiên Đạo. Nếu tồn tại bí ẩn kia không sợ Thiên Đạo, vậy sẽ không phải trốn chui trốn lủi cho đến bây giờ.
Kỳ Linh nghe xong sắc mặt ngày càng trầm trọng, cuối cùng đã nghiến răng nói:
"Truyền lời đến Tạ Tông chủ, lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!"
Có thể ngang nhiên lộng hành ở Thiên Cơ Các, chẳng lẽ tên ma đầu đó quên rằng đây là nơi gần với Thiên Đạo nhất? Khi cần thiết, mượn lực của Thiên Đạo cũng không phải không thể.
Huống chi, bây giờ họ còn có Phù Lê Tiên Tôn.
Từ sau khi chuyện của Thanh Giác xảy ra, họ đã rút ra bài học đủ đau đớn. Cái gì khiến tên ma đầu đó nghĩ rằng một âm mưu có thể thành công lần thứ hai?
Cố Chiêu Minh à, Cố Chiêu Minh, lần trước không có cơ hội giải thích rõ ràng, lần này người đã đến Thiên Cơ Các rồi, nói nhiều hơn vài câu có chết được không?
Kỳ Linh vừa tức giận vừa đau lòng, không thèm để ý đến Ân Minh Chúc vẫn còn ở đây, trực tiếp đi đến góc tường, đẩy cửa bước vào một không gian khác.
Trời đầy tinh tú lấp lánh ánh sáng huyền bí, hồn thiên nghi khắc họa nhật nguyệt tinh thần, sông núi, lơ lửng giữa hư không. Bàn sao chậm rãi nâng lên, rơi vào trung tâm hồn thiên nghi. Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng chói lòa bắn thẳng lên trời.
*
Tác giả có lời muốn nói: # Nguy! #
# Thống Thống chạy mau! #