Nhan thị lão tổ ngơ ngác nhìn khuôn mặt lộ ra của Cố Thanh Giác, há miệng thở dốc run rẩy hồi lâu cũng không thể phát ra âm thanh, hắn biết Chiêu Minh Tiên Tôn sống lại, nhưng trăm triệu không nghĩ tới Chiêu Minh Tiên Tôn sẽ xuất hiện ở Đông Lâm thành ngay lúc này.
Tuy rằng khai sơn đại điển của Huyền Thiên Tông mới qua, nhưng chuyện Chiêu Minh Tiên Tôn sống lại lớn như vậy, cho dù chỉ có một người biết cũng sẽ rất mau sẽ truyền khắp toàn bộ Tiên giới.
Hồn Nghi Tiên Tôn cùng Chiêu Minh Tiên Tôn là bạn bè thân thiết đích xác không giả, nhưng Chiêu Minh Tiên Tôn sau khi trở về cũng không tĩnh dưỡng ở Huyền Thiên Tông, chạy tới Đông Lâm thành làm gì?
Hắn nếu không tới Đông Lâm thành, Nhan Không như thế nào sẽ nhìn đến hắn, lại như thế nào sẽ gặp phải tai họa này?
Sau khi Cố Thanh Giác lên tiếng, thần sắc nhàn nhạt đứng ở bên cạnh, xem vị lão tổ Nhan Thị này cậy già lên mặt sẽ có phản ứng gì, y là cao lãnh chi hoa không phải giả, nhưng không ai quy định cao lãnh chi hoa khi chịu khi dễ liền không thể đứng ra vả mặt.
Bất quá, y đối với cảm giác ác ý mẫn cảm hơn so với người bình thường, vị lão tổ này tựa hồ cũng không cảm thấy con cháu trong tộc khinh nam bá nữ là chuyện lớn gì, thậm chí còn có khả năng còn oán trách y không nên xuất hiện ở chỗ này, ôi trời, thối nát cả một nhà.
Thế lực của Nhan thị chiếm cứ ở Đông Lâm thành không biết đã bao nhiêu năm, bên người Nhan Không tụ lại cả đống ăn chơi trác táng như vậy, trước kia không biết có bao nhiêu tu sĩ dung mạo xuất sắc đã bị hắn khinh nhục qua, bọn họ tạo nhiều tội nghiệt như vậy, một ngày nào đó nhất định sẽ gặp quả báo.
Đây là thế giới trong sách thế, lại không đơn thuần thế giới trong sách, tác giả ít miêu tả tình tiết, chỗ này phát sinh khả năng sẽ có vô số người cửa nát nhà tan, nhưng chuyện này không phải do tác giả sai, thế giới bị sáng tạo ra tới tất nhiên có thiện có ác, giống như quang minh cùng hắc ám, hai thứ thiếu một thứ cũng không được.
Nhan thị ở Đông Lâm thành xây dựng ảnh hưởng rất nặng, phản ứng của chủ quán mới vừa rồi đã đủ để chứng minh, cái gia tộc này lưu trữ đá kê chân cho nữ chủ, tạm thời không thể nhổ tận gốc, bất quá trước mắt một già một trẻ này đối với Nhan thị ảnh hưởng tuy rằng rất lớn, lại cũng không đến mức không có bọn họ thì Nhan thị liền sập, một khi đã như vậy, vậy không cần rối rắm.
Cố Thanh Giác thần sắc lạnh lùng, giơ tay vừa muốn đem đám ăn chơi trác táng ở đây cùng với lão tổ Nhan thị bó lên, áo bông tri kỷ ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở bên vai y đã động thủ trước, “Sư tôn đừng làm bẩn tay, loại chuyện này có đồ nhi là đủ rồi.”
Tiểu Hắc y thanh âm mềm mụp làm người ta mềm tim, khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, khác hoàn toàn với vẻ đáng yêu bên ngoài, lão tổ Nhan thị còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Thanh Giác năm đó chỉ có một đồ đệ, mà cái đồ đệ kia lại là Ma Tôn hiện tại, cả người cùng đám ăn chơi trác tang trên mặt đất cùng nhau biến mất trong ma khí.
Chỉ còn duy nhất một thành chủ trắng tròn bị lưu lại đang run bần bật, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, mồ hôi lạnh ngăn không được cứ chảy xuống, ma khí nồng đậm như vậy, hơn nữa đối với người gọi Chiêu Minh Tiên Tôn là Tiên Tôn, vậy thân phận của tiểu hắc y kia đã rõ như ban ngày, không phải Ma Tôn thì còn có thể là ai?
Nhan thị ở Đông Lâm thành đích xác không có người dám chọc, nhưng loại địa phương nhỏ như Đông Lâm thành này so với thế lực ở Thiên Cơ Các còn không bằng, càng không cần phải so sánh cùng toàn bộ Ma giới.
Hắn dựa vào Nhan thị nâng đỡ mới lên làm thành chủ, lão tổ Nhan thị ở trong tay Ma Tôn không hề có sức phản kháng, hắn chỉ là một thành chủ bù nhìn còn có sơ hội sống sót sao?
Nhan Không đáng chết, trước khi ra cửa không biết phải mang theo đầu óc sao? Thấy cái đẹp liền mặt dày mày dạn đi lên, không thể trước tiên nhìn xem nhân gia kia có thể trêu chọc hay không hả?
Chính mình tìm đường chết không quan trọng, còn liên lụy hắn cùng mất đi tính mạng, Nhan thị không có một cái thứ gì tốt!
Tả hộ pháp tâm tính tàn nhẫn, thủ đoạn tàn ác vô cùng, so sánh với Ma Tôn bệ hạ chỉ có hơn chứ không kém, Ma Tôn bệ hạ khí tràng cường đại, chỉ cần xuất hiện liền không có người dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tả hộ pháp lại khác, nàng am hiểu nhất chính là lấy tư thái nhu nhược tra tấn địch nhân đến chết, nhìn qua tựa hồ ôn nhu xinh đẹp, nhưng chỉ cần nhìn vào kết cục của địch nhân rơi vào tay nàng liền không có ai dám xem nàng là một mị ma yếu đuối, chỉ dùng sức quyến rũ của mình để chống lại kẻ thù.
Bất quá, những việc này chỉ lưu truyền ở Ma giới, người trong Tiên giới biết chuyện rất ít, người thanh nhã cao quý như Chiêu Minh Tiên Tôn càng là không biết được.
Cố Thanh Giác cuộn đầu ngón tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía bạn tốt bên cạnh, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt, “Là như thế này hả?”
Kỳ Linh nỗ lực làm chính mình duy trì bình tĩnh, trước ánh mắt khó hiểu của của bạn tốt mà gian nan gật đầu, “Đích xác là như thế.”
Những cái thủ đoạn tra tấn người khác chỉ cần bọn họ biết là đủ rồi, Thanh Giác vẫn luôn giữ mình sạch sẽ là được, người này luôn luôn mềm lòng, nếu biết bởi vì một câu nói của chính mình làm làm những tên ăn chơi trác táng đó bỏ mạng, có lẽ sẽ không đành lòng mà thả người.
Đám người Tạ tông chủ làm thế nào mà nuôi được một người thuần khiết đến như thế chứ, không biết để người như vậy ra cửa sẽ bị hại hả, hay là bọn họ cảm thấy có thể bảo vệ người này cả đời?
Kỳ Linh không tiếng động mà thở dài, cảm thấy không thể tùy ý để bạn tốt cứ mãi nhân từ như vậy được, Huyền Thiên Tông không đáng tin cậy, vậy thì hắn sẽ làm kẻ ác, chờ mấy ngày nữa, hắn nhất định sẽ nghĩ cách làm cho người này biết thế nào là nhân gian hiểm ác, không thể ôm thiện ý đối với tất cả mọi người được.
Ngươi cứ đối tốt với người xấu, vậy người xấu bắt nạt kẻ nhỏ yếu là ngươi thì làm sao bây giờ?
Lúc này, Cố * tiểu bạch hoa * Thanh Giác vỗ vỗ đầu của áo bông nhỏ, trong lòng yên lặng cho chính mình mười điểm, ngay cả Kỳ Linh cũng bị áo bông nhỏ nhà bọn họ lừa gạt, y lại luôn là một Tiên Tôn luôn luôn thiện tâm, bị lừa thì quả thực hết sức bình thường, trong tương lai nếu có người phát hiện những kẻ ăn chơi trác táng cùng lão tổ Nhan thị cùng chết ở Ma giới thì không phải nồi của y rồi nha.
Y chính là Cố Chiêu Minh cao lãnh chi hoa, mở miệng cứ đánh đánh giết giết không phù hợp nhân thiết, nhưng cái này lại rất phù hợp với nhân thiết của áo bông nhỏ, cho nên áo bông nhỏ chủ động ra tay thì lại quá thích hợp rồi.
Kỳ Linh cũng thật là mẹ nó dễ lừa, Ma giới sao có thể có hộ pháp đặc biệt am hiểu cách dạy quy củ được chứ, có mà đặc biệt am hiểu cách tra tấn người khác thì có.
Đường đường Tiên Tôn, một các chủ, thế mà lại có thể bị một áo bông nhỏ hai ba câu lừa gạt cho qua, thật sự là làm người ta không yên lòng mà, nhưng mà Thiên Cơ Các đã không có trưởng bối, thân là bạn tốt, y nên có gánh vác trách nhiệm giáo dục, cái khác không dám nhiều lời, ít nhất nên để gia hỏa này hiểu rõ bụng dạ thâm sâu của con người.
Ma Tôn bệ hạ thảnh thơi thảnh thơi đung đưa chân, không biết hai vị Tiên tôn bên người đang nghĩ cái gì, nhóm gia hỏa dám vô lễ với sư tôn đã bị hắn ném tới Ma giới, y quay đầu lại nhìn quanh thành một vòng, nếu Nhan thị này thật sự tội ác tày trời, vậy cái gia tộc này cũng chẳng cần tồn tại nữa.
Lấy phong cách hành sự của Ma Tôn bệ hạ, Đông Lâm thành này sợ là đã bị biến thành phế tích ngay lúc Nhan Không nói năng lỗ mãng rồi, Ma tộc hành sự từ trước đến nay tùy tâm sở dục, chọc hắn không vui thì hắn trực tiếp ra tay, không cần phải chuẩn bị cái gì hết.
Nhưng hiện tại thì không được, sư tôn đối với thân phận Ma Tôn của hắn vốn sợ hãi, nếu biết hắn là một Ma tôn giết người như ma, gây chuyện thị phi chỉ sợ y sẽ đem hắn đẩy ra xa hơn, vì để sư tôn có thể tiếp thu, Nhan thị này cần thiết phải làm nhiều việc ác, là một gia tộc đáng bị ghê tởm.
Tiểu Hắc y cùng Kỳ các chủ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra liếc nhau, tiểu hắc y cọ cọ ở trên má sư tôn nhà bọn họ, ước gì bọn họ có thể vĩnh viễn thân cận với nhau như vậy.
Kỳ Linh mang Cố Thanh Giác tới là vì muốn cho y giải sầu, không thể để mấy việc lông gà vỏ tỏi này ảnh hưởng được, những đám ăn chơi trác táng có Ân Minh Chúc ra tay, bọn họ cũng không cần thiết ở lâu trong thành, “ Thành chủ Đông Lâm thành thống trị không có hiểu quả, vài hôm nữa sẽ có đệ tử của Thiên Cơ Cácn đến tiếp quản, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Lời này không chỉ là nhằm vào thành chủ của Đông Lâm thành đang quỳ trên mặt đất, mà là nói cho tất cả mọi người chung quanh, Thiên Cơ Các đối với các thành trì được che chở không phải là không quan tâm, nhưng cũng chẳng thể phân ra quá nhiều tinh lực, càng đừng nói đến việc để đệ tử của Huyền Thiên Tông trực tiếp tới quản lý thành trì, nhưng nếu có người sớm đem hành vi của Nhan thị báo tới Thiên Cơ Các, sẽ tự có các đệ tử ra mặt xử lý, cũng sẽ không để cho bọn họ kiêu ngạo đến tận bây giờ.
Bất quá, này cũng có thể nói Nhan thị ở Đông Lâm thành một tay che trời, Kỳ Linh liếc mắt nhìn tiểu hắc y đang ra vẻ đáng yêu kia, đưa cho chủ quán đủ linh thạch, trực tiếp đem quầy hàng của hắn thu vào không gian, sau đó mang theo Cố Thanh Giác xoay người rời đi.
“Trong thành náo nhiệt như vậy, đáng tiếc chưa kịp đi được nhiều chỗ một chút.” Cố Thanh Giác có chút không nỡ mà đem chong chóng cất đi, thở dài một tiếng rời mắt khỏi những quầy hàng chưa được xem xét, cái đồ chơi chong chóng này là đồ cho trẻ con chơi nên y chỉ có thể lặng lẽ mà chơi, y không phải là áo bông nhỏ, lớn như vậy mà chả ai biết mặt.
Kỳ Linh bất đắc dĩ chỉ có thể hứa sau này sẽ bù đắp, chờ Ma Tôn bệ hạ rửa sạch đám sâu mọt của Đông Lâm thành, đến lúc đó sẽ đưa y đến xem lễ hội Hoa Thần Tiết cho sạch sẽ, hiện giờ cái nơi bẩn thỉu này không thích hợp với y nữa.
Phụ cận không chỉ có một tòa thành trì, nếu thật sự muốn vào thành đi dạo, hắn ngày mai lại chọn một tòa thành trì tốt hơn đưa y lại một chuyến, sao lại ủy khuất đến mức như vậy chứ?
*
Trong thức hải của Cố Thanh Giác, hệ thống mặt không biểu cảm nhìn sự tình phát triển, không biết nên nói cái gì cho tốt, chờ bọn họ tới Thiên Cơ Các, nhân lúc Kỳ Linh đi xửlý sự vụ chồng chất trong mấy ngày nay, Ma Tôn cũng lấy cớ đi ra ngoài chơi đùa để tìm Nhan thị làm phiền toái, nó biến thành một cái đại chùy 500 cân đánh vào thức hải hai phát, mạnh mẽ kéo nhãi con nhà bọn họ trở về sau đó sâu kín mở miệng, 【 sự tình hôm nay, nhà mi có muốn nói cái gì với ba không?】
Cố túng túng đầu óc choáng váng bị kéo trở về, nghe thấy lời này nháy mắt mơ hồ lại đây, có! đương nhiên là
【 hôm nay anh đây vô cùng cơ trídũng cảm, không chỉ tự trút giận được mà còn khống chế được mức độ cơn giận, chỉ để một già một trẻ kia nhận được giáo huấn, gia tộc Nhan thị vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh...... Có lẽ sẽ thiếu thêm một vài người ...... nhưng mà tóm lại là hoàn toàn không đoạt suất diễn của nữ chủ.]
【 thân là Tiên Tôn, người có thể giống anh đây không giận chó đánh mèo với người vô tội, toàn Tiên giới cũng tìm không ra được mấy đâu, hoàn toàn phù hợp với nhân thiết người đẹp tốt bụng tiểu bạch hoa của Chiêu Minh Tiên Tôn hiện giờ. 】
[ Nếu có thể cho điểm, anh đây tự chấm cho bản thân một trăm điểm trên thang điểm mười, dư lại 90 điểm là để lại cho anh đây kiêu ngạo, sẽ không tính vào tổng điểm. 】
Bánh bao nhỏ kiêu ngạo mà bóp eo, lưu loát nói một đống lớn, tóm lại là một ý, y đối với biểu hiện ngày hôm nay vô cùng vừa lòng.
Cha già hệ thống không nói một lời, từ xa nhìn Ân Minh Chúc khôi phục hình thái bình thường gạt nhóc con nhà bọn họ để đi báo thù.
Hắc y Ma Tôn âm u ngồi ở nóc nhà gia tộc Nhan thị, phòng ốc thuộc về Nhan thị đều tràn ngập hắc khí, luồng sát khí ngột ngạt làm người hít thở không thông che trời lấp đất đánh úp lại, con cháu Nhan thị vừa tỉnh dậy sau tin dữ mất đi lão tổ tông, đảo mắt phải đối mặt chính là trường hợp diệt tộc khủng bố.
Nhìn xem! Nhìn xem! Nhìn xem!
Cái này mà còn không biết xấu hổ nói hoàn toàn không đoạt suất diễn của nữ chủ? Mẹ nó lộ tuyến báo thù của nữ chủ còn có thể đi được nữa không?
Nhóc con ngu ngốc! Nhà mi có thể vui lòng thanh tỉnh một chút được không?
Có thể hay không tự mình hiểu lấy, mi cảm thấy đồ đệ mi có thể xử lý chuyện một cách nhẹ nhàng được hả ?
Bành bao phồng lên đến 800 cân, Cố đoàn tử đang chờ được hệ thống ba ba khích lệ, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy thanh âm, khuôn mặt nhỏ nhăn lại bắt đầu ồn ào, “Làm gì nha, bảo bảo ưu tú như vậy, ngươi như thế nào liền một chút phản ứng cũng không có?”
Hệ thống lão phụ thân: “...…”
Bà mợ nó, để sát thần Ân Minh Chúc đi xử lý, ngươi còn là nhóc con đầu óc bình thường của thống gia ta không hả?
*
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cố: Ta! Pháo hôi giới tinh anh! Tuyệt đối không đoạt diễn!
Hệ thống: Ngươi mau câm miệng đi!