Khanh Hoan không biết mình nên nói cái gì, cũng sợ mình nói sai một cái là bàn tay đang để gần cái cổ yếu ớt của cô sẽ bóp chết cô mà không hề do dự.
Dường như Nghiêm Quyết cảm nhận được sự căng thẳng của Khanh Hoan, anh trượt ngón tay dọc theo xương sống lưng cứng đờ của cô: “Khanh Hoan, em nhớ kỹ lại xem, anh có từng làm tổn thương em chưa? Trước mặt anh, em không cần sợ hãi như vậy. Em muốn nói gì thì cứ nói, muốn làm thì gì cứ làm.”
Anh biết tại sao cô lại sợ sệt như vậy, anh cũng biết điều này rất khó khắc phục.
Vậy nên anh không ép buộc, mà để cô từ từ tin tưởng anh.
Sự sợ hãi của Khanh Hoan đối với Nghiêm Quyết là chuyện rõ như ban ngày, cũng không có nguyên nhân gì cụ thể, cô chỉ cho là mình nhát gan, sinh ra đã sợ hãi, nên mới như vậy.
Nghe thấy Nghiêm Quyết nói như vậy, cô nghiêm túc suy nghĩ, miễn cưỡng đồng ý với lời anh nói.
Cô hít sâu một hơi rồi nhìn Nghiêm Quyết: “Anh buông tôi ra, tôi muốn đứng dậy nói chuyện với anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT