Nhân viên công tác hoảng sợ nhìn nhau, tiêu rồi, tiêu rồi, bộ phim của họ sắp không có nữ chính rồi!
Nhưng Nghiêm Quyết không hề tức giận, thậm chí còn không có chút biểu hiện mất hứng hay ghét bỏ nào, anh đưa ly trà sữa nóng trong tay còn lại cho Khanh Hoan, nhìn logo trên ly trà sữa là biết đây là tiệm trà sữa rất xa trường quay, lại còn phải xếp hàng rất lâu mới mua được.
Khanh Hoan hơi do dự, song cô vẫn không chống đỡ được mùi hương bay ra từ ly trà sữa, bèn duỗi tay nhận lấy. Nhiệt độ ấm áp truyền qua thành ly, cô nhanh chóng hút một ngụm, hương sữa nồng nàn khiến Khanh Hoan thoải mái híp mắt lại, nhưng mà cô nhanh chóng nhận ra Nghiêm Quyết đang nhìn mình, Khanh Hoan ngẩng đầu, ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Nghiêm Quyết không trả lời trực tiếp mà vươn tay ra, gõ vào đống trang sức trên tóc có trọng lượng tỷ lệ thuận với vẻ đẹp của cô: “Đeo cái này không nặng sao?”
Đương nhiên là nặng chứ! Khanh Hoan lại hút một ngụm trà sữa đầy. Nhưng còn cách nào khác đâu, mấy cái món trang sức trên tóc này rất phức tạp, đeo lên cũng mất thời gian, mà gỡ xuống cũng mất thời gian. Ngay cả một người luôn mặc cổ trang suốt kiếp trước như cô đây cũng không tự tháo ra được, mà thợ hóa trang duy nhất biết tháo lại đang tạo kiểu tóc cho những người khác, cô chỉ có thể chờ thôi.
Nghiêm Quyết thấy Khanh Hoan không nói lời nào, bèn chọt trán cô để cô dựa lưng vào ghế ngồi: “Nằm xuống đi.”
Nằm xuống? Khanh Hoan không thể không suy nghĩ nhiều, vành tai phiếm hồng, muốn lên án hành vi lưu manh của Nghiêm Quyết nơi công cộng, sau đó cô lại cảm nhận được một phần tóc đang bị ép chặt của mình được nới lỏng ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play