Khanh Hoan sửng sốt một hồi, sau đó bước lên bậc thang: “Chân anh khỏi rồi sao?” Cô đứng trước mặt Yến Hoài, nghiêng đầu nhìn anh, vô cùng khó hiểu: “Sao chân khỏi rồi mà anh còn ngồi xe lăn?”
“Chân của anh vẫn luôn rất tốt.” Bàn tay vịn trên xe lăn rất đẹp, như tác phẩm được ánh mặt trời điêu khắc, anh nhấp nhấp ngón tay, ngước mắt nhìn Khanh Hoan: “Anh không tàn tật, em còn thích anh không?”
Lại là câu hỏi này.
Khanh Hoan cảm thấy Yến Hoài hôm nay rất giống một đứa trẻ sợ bị người lớn vứt bỏ, lo được lo mất, không có cảm giác an toàn, cứ một hai câu là phải xác nhận xem cô có còn thích anh hay không.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, tủm tỉm gật đầu: “Vẫn thích anh mà.”
Yến Hoài cụp mắt nhìn cô, sau đó vươn tay, quấn lấy một lọn tóc của cô, chơi bời một lát rồi mở miệng: “Em nhắm mắt lại đi.”
Khanh Hoan bị phơi nắng lâu đến nỗi lười biếng, đúng lúc cô lười mở mắt, nghe Yến Hoài nói vậy thì nhắm mắt lại luôn, song cô vẫn hơi tò mò: “Tại sao phải nhắm mắt lại vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT