Cùng lúc đó, Tang Ninh đuổi theo Tô Dương tới bãi đỗ xe.
Cô muốn níu cánh tay Tô Dương nhưng lại bị anh ta hất văng.
Anh ta xoay người, trút toàn bộ sự giận dữ mà Cố Vấn Tân ban tặng lên đầu Tang Ninh.
“Tang Ninh, cô còn dám bảo là không trêu đùa tôi sao?” Anh ta trợn trừng mắt nhìn cô, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng: “Cô biết rõ anh họ của cô muốn chọn Bùi Tây Lâm, cô còn lôi tôi tới đây làm cái gì? Để anh họ của cô dễ bề sỉ nhục tôi sao?”
Anh ta chất vấn cô: “Rốt cuộc cô có quan tâm đến cảm xúc của tôi không vậy?”
Tang Ninh bị anh ta quát mắng đến hốc mắt đỏ hồng.
“Tô Dương... Em không biết anh họ sẽ làm như vậy, em…” Cô còn muốn giải thích nhưng lại bị Tô Dương ngắt lời: “Tôi thấy cô rõ ràng là cố tình.”
Tang Ninh: “Em không có.”
Tô Dương cảm thấy rất nực cười: “Cô thì không, nhưng anh họ cô thì có đó. Tôi hỏi thật, cô có thể sống hữu ích hơn một chút được không? Tại sao chuyện gì vào tay cô cũng hỏng bét hết vậy?” Anh ta nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của Tang Ninh, tức giận bảo: “Từ nay về sau đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.”
Nói xong, Tô Dương tức giận rời đi.
Nhìn chiếc ô tô của anh ta phóng vun vút trên đường, Tang Ninh đứng tại chỗ lẩm bẩm: “Vẫn còn mạnh miệng lắm.”
Nhóm người Cố Vấn Tân đến gần, vừa lúc nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Anh ấy tức giận nhìn cô: “Ninh Ninh.”
Tang Ninh quay đầu: “Anh họ.”
Cô nhìn ba người trước mặt, bỗng cảm thấy hơi chột dạ: “Sao mọi người lại chạy ra đây?”
Cố Vấn Tân cúi đầu nhìn cô, chỉ tay về hướng Tô Dương vừa rời đi: “Từ bao giờ mà mắt nhìn người của em kém thế hả?”
Tang Ninh trầm mặc.
Cố Vấn Tân khó hiểu: “Đừng nói với anh là em thích cái thằng có thái độ lồi lõm đó nha?”
Tang Ninh suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân không nên biểu hiện sự chán ghét Tô Dương vào lúc này.
Thích một người là cả quá trình, đâu thể kết thúc trong nháy mắt được.
Cô trả lời Cố Vấn Tân: “Anh họ, đêm nay tâm trạng của Tô Dương hơi kém nên mới hành động thế này, bình thường anh ấy tốt với em lắm.”
Cố Vấn Tân bị cô chọc cho tức không nói nên lời.
“Em thật sự…” Anh ấy duỗi tay búng trán Tang Ninh: “Không thể nói nổi mà.”
Tang Ninh chớp mắt: “Vậy chúng ta quay lại ăn cơm tiếp nhé?”
Cố Vấn Tân ậm ừ: “Đi thôi.”
Tới cửa phòng riêng, Tang Ninh bảo: “Anh họ, mọi người vào trước đi, em gọi một cuộc điện thoại đã.”
Cố Vấn Tân vuốt cằm: “Đừng nói lâu quá kẻo đồ ăn nguội hết.”
“Vâng ạ.”
Không quá một phút sau Tang Ninh cũng bước vào phòng riêng.
Giản Hủy nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, không nhịn được ghé sát tai cô hỏi: “Cậu gọi điện cho ai thế? Tô Dương hả?
“Không phải.” Tang Ninh liếc cô ấy: “Cậu nghĩ hiện tại tớ gọi thì anh ấy có chịu nhấc máy không?”
Giản Hủy lắc đầu: “Vậy cậu liên lạc với ai?”
Tang Ninh: “Tối về kể cho cậu nghe sau.”
“...”
Không có Tô Dương, bốn người họ ăn cơm trong bầu không khí tự nhiên thoải mái.
Có điều, chỉ Cố Vấn Tân, Tang Ninh và Giản Hủy nói chuyện là chính, còn Bùi Tây Lâm chẳng mấy khi tiếp lời, thỉnh thoảng bị Cố Vấn Tân và Giản Hủy nhắc đến mới trả lời ngắn gọn vài câu.
Ăn cơm xong, Tang Ninh nói mình và Giản Hủy có việc phải đi trước.
Cố Vấn Tân hỏi cô: “Tài xế đưa em tới đây à?”
Tang Ninh: “Giản Hủy lái ạ.”
Họ tới đây bằng hai chiếc xe khác nhau.
Cố Vấn Tân nhìn Giản Hủy: “Buổi tối đông xe cộ, lái chậm một chút.”
Dứt lời, lại dặn dò Tang Ninh thêm: “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh biết.”
Tang Ninh: “Vâng ạ.”
Cô nở nụ cười với Cố Vấn Tân, ánh mắt chợt chạm tới khuôn mặt lạnh nhạt của Bùi Tây Lâm, thoáng dừng một chút: “Anh họ, chúng em đi đây.”
Cố Vấn Tân: “Chú ý an toàn.”
Vừa ngồi vào xe, Tang Ninh đã rút điện thoại đăng bài mới lên Weibo.
Đăng xong, cô khẽ nhíu mày.
Giản Hủy lơ đãng quay đầu sang, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô: “Đang nghĩ cái gì vậy?”
Tang Ninh nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngây thơ vô tội: “Tớ muốn làm chuyện lớn.”
Lời này chẳng khác nào chưa trả lời, mà Giản Hủy cũng không để trong lòng.
Cô ấy nhìn dòng xe cộ tấp nập phía trước, đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, ban nãy cậu gọi điện cho ai trước cửa phòng vậy?”
Tang Ninh ăn ngay nói thật: “Cảnh sát giao thông.”
Lúc ở bãi đỗ xe, Tô Dương bị cơn tức giận che mờ lý trí, tự mình phóng xe đi mà quên mất bản thân từng uống cạn ly rượu Cố Vấn Tân đã mời.
Tang Ninh hận nhất là loại người uống rượu còn dám lái xe ra đường.
Cho nên vừa nhận ra Tô Dương lái xe trong tình trạng cơ thể có nồng độ cồn, phản ứng đầu tiên của cô là báo cảnh sát giao thông.
Giản Hủy trợn tròn mắt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Cô ấy hít sâu một hơi: “Vậy hiện tại ... Tô Dương bị cảnh sát giao thông bắt rồi sao?”
Tang Ninh: “Tớ không biết nữa.”
Cô vẫn chưa nhận được tin tức gì cả.
Giản Hủy im lặng nhìn cô chằm chằm.
Tang Ninh biết cô ấy định nói gì, ngước mắt lên: “Tớ từng kể với cậu rồi mà.”
Giản Hủy: “Gì cơ?”
Tang Ninh: “Tớ không thích Tô Dương.”
“Nhưng mà cậu…” Cô ấy muốn nói lại thôi, biểu hiện của Tang Ninh không có vẻ gì là không thích Tô Dương cả.
Tang Ninh liếc cô một cái, hừ nhẹ: “Tớ chỉ giả vờ thôi, tớ muốn Tô Dương phải nếm trải cảm giác bị lừa tình.”
Anh ta khiến nguyên chủ đau khổ một, cô sẽ thay nguyên chủ bắt anh ta trả giá gấp mười lần.
Giản Hủy vẫn chưa tin lắm: “Thật không đấy?”
“Đương nhiên.” Tang Ninh kiêu ngạo bảo: “Không tin cậu cứ chờ xem.”
Giản Hủy nhướng mày: “Được, vậy tớ đợi xem kịch vui.”
Tang Ninh hào hứng đáp: “Chốt kèo.”
Phía bên kia, người quản lý của Tô Dương sứt đầu mẻ trán liên hệ với giám đốc công ty, nhờ ông ta bảo vệ hình tượng cho Tô Dương.
Nếu sự việc Tô Dương uống rượu lái xe truyền ra ngoài, tương lai của anh ta sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Hiện Tô Dương là cây hái tiền của công ty, vụ bê bối lộ ra một chút thôi đã tổn thất bao nhiêu thật sự không đếm nổi.
Nghĩ đến đây, phía công ty cũng phải nỗ lực giấu nhẹm sự việc.
Tới hôm sau Tang Ninh mới biết chuyện này. Văn Khê nhạy bén nắm bắt thông tin rồi kể cho mọi người xung quanh nghe, đương nhiên cũng sẽ đến tai cô.
Tang Ninh không hề bất ngờ về phần kết cục.
Đứng trước sự cám dỗ của đồng tiền, đạo đức con người là thứ dễ tha hóa nhất.
Văn Khê kể xong, vẫn thấy vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh: “Em không bất ngờ sao?”
Tang Ninh: “Thế chị có bất ngờ không?”
Văn Khê lắc đầu.
Đương nhiên cô ấy thừa sức đoán được kết quả.
Tang Ninh cười cười: “Điều duy nhất khiến em ngạc nhiên là đến giờ này vẫn chưa có tin tức bị rò rỉ ra ngoài.”
Cô vốn nghĩ thế nào cũng phải xuất hiện một tài khoản định hướng dư luận.
Nói xong, Tang Ninh ngáp một cái: “Bỏ đi, cứ mặc kệ anh ta.”
Cô cúi đầu nhìn thời khóa biểu Văn Khê đưa tới, ỉ ôi: “Ngày nào cũng phải học nhiều thế này sao chị?”
Văn Khê buồn cười nhìn cô: “Đúng vậy, đây là khoảng thời gian thích hợp nhất để em tập luyện, theo lời em nói, có lẽ sắp tới Tô Dương sẽ không tới tìm em.”
Sau khi hai người ký hợp đồng, Tang Ninh đã kể cho Văn Khê nghe mọi chuyện liên quan đến Tô Dương.
Văn Khê là người đại diện, phải cho cô ấy biết mối quan hệ của cô với Tô Dương thì cô ấy mới kịp giải quyết mỗi khi có rắc rối xảy ra.
Tang Ninh ậm ừ, bấm ngón tay tính toán: “Có lẽ anh ta chỉ tới khi không còn con đường nào để đi nữa thôi.”
Vì có nguyên chủ bắc cầu, gần đây sự nghiệp của Tô Dương phất lên nhanh chóng.
Cùng vì vậy mà hôm qua anh ta mới dám vênh váo hét vào mặt cô, bảo cô đừng liên lạc với anh ta nữa.
Văn Khê nghe vậy gật đầu: “Chị cũng nghĩ vậy. Thế nên em phải tận dụng tốt khoảng thời gian này để học tập, chị cũng sẽ tìm vai diễn thích hợp cho em.”
Tang Ninh: “... Tuân lệnh.”
Hơn một tháng nay Tang Ninh bị vây trong trạng thái bận rộn chân không chạm đất.
Mỗi sáng thức dậy, cô được tài xế đưa đến gặp thầy giáo dạy hát để luyện thanh, tiếp theo lại đến chỗ cô giáo diễn xuất để học kỹ năng biểu diễn.
Buổi chiều, Văn Khê sắp xếp cho cô lớp Yoga và nhảy múa.
Buổi tối, cô phải xem phim và viết bài thu hoạch, thỉnh thoảng còn phải làm bài tập diễn xuất mà cô giáo giao thêm.
Khi kì học của cô sắp kết thúc, Tang Ninh nhận được tin tức rất khả quan từ phía luật sư.
Dự án thu mua công ty đã thành công tốt đẹp.
Tin tức này không chỉ một mình Tang Ninh biết mà những người xung quanh cũng nghe phong thanh.
Người nắm rõ nhất không ai khác ngoài Hoàng Minh.
Bùi Tây Lâm vừa hoàn thành một cảnh quay, ngồi xuống ghế bên cạnh nghỉ ngơi, tình cờ nghe thấy Hoàng Minh cùng Triệu Mậu tán gẫu về chuyện này.
“Cái gì?” Triệu Mậu nghe Hoàng Minh kể thì vô cùng ngạc nhiên: “Giải trí Tinh Thái đổi chủ sao?”
Hoàng Minh: “Ừ, nghe nói rơi vào tay một cô gái trẻ tuổi.”
Triệu Minh cao giọng: “Cô gái trẻ?”
Hoàng Minh: “Hình như cô ấy thu mua công ty là để theo đuổi thần tượng hay gì đó, cụ thể thế nào tôi cũng chưa kịp thăm dò nữa.”
Triệu Mậu nghe vậy lập tức quay sang nhìn Bùi Tây Lâm: “Anh Lâm.”
Cậu ấy tò mò: “Anh thấy cô gái trẻ muốn theo đuổi thần tượng kia, có phải là cô fan ngốc nghếch của Tô Dương không?”
Bùi Tây Lâm ngồi bên cạnh, thờ ơ uống ngụm nước: “Không biết.”
Triệu Mậu: “...”
Cậu ấy nhỏ giọng nói thầm: “Nếu vậy thì đúng là cô ấy không hề tiếc cho Tô Dương bất cứ cái gì.”
Nghe đến đây, Bùi Tây Lâm nhớ lại những gì Cố Vấn Tân nói với anh hôm trước, bao gồm cả những sự kiện rầm rộ mà cô em họ đã làm cho Tô Dương.
Anh ngước mắt, thản nhiên bảo: “Chắc chắn là không tiếc rồi.”