Giờ hẹn gặp mặt là bảy giờ.

Lúc ba người Tang Ninh đến điểm hẹn là 6 giờ 50.

Cố Vấn Tân cũng đã đến.

Sau khi báo tên, người phục vụ dẫn ba người bọn họ đến phòng riêng.

Nhìn thấy cô, trên khuôn mặt Cố Vấn Tân xuất hiện nụ cười.

“Ninh Ninh đến rồi.” Anh ấy đứng dậy ôm Tang Ninh: “Đã lâu không gặp, có cảm giác em lại xinh đẹp hơn rồi.”

Tang Ninh ngẩng đầu nhìn anh ấy, tươi cười rạng rỡ đáp lại: “Anh họ như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đấy. Người không biết còn tưởng là em đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Cố Vấn Tân bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại, buồn cười nhìn cô.

Tang Ninh còn muốn nói gì đó, thì Tô Dương đột nhiên lên tiếng: “Xin chào, tổng giám đốc Cố, tôi là Tô Dương, là bạn của Ninh Ninh.”

Anh ta vừa lên tiếng, Tang Ninh cảm nhận rõ nụ cười trên gương mặt Cố Vấn Tân đã biến mất.

Cố Vấn Tân liếc Tang Ninh một cái, sau đó mới ngước mắt nhìn người bên cạnh: “Xin chào.”

Anh ấy nhìn Tô Dương, hờ hững gật đầu.

Cảm nhận được thái độ thờ ơ của anh ấy, Tô Dương cười nói: “Tổng giám đốc Cố đến lúc nào? Có chờ lâu lắm không?”

Cố Vấn Tân ậm ừ, quay đầu nhìn Giản Hủy: “Đã lâu không gặp, cô Giản.”

Giản Hủy cong môi: “Tổng giám đốc Cố vẫn đẹp trai như vậy.”

Hai người vui vẻ chào hỏi.

Tô Dương hoàn toàn không chen vào được một câu, nhìn ba người bọn họ, miễn cưỡng mở lời: “Tổng giám đốc Cố đã đói rồi đúng không? Hay là chúng ta ăn xong rồi hẵng nói.”

Ngay khi lời nói đó thốt ra, cả phòng riêng yên tĩnh lại trong vài giây. Cố Vấn Tân không tức giận vì bị cắt đứt cuộc trò chuyện. 

Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, anh ấy đáp lời Tô Dương: “Không vội, còn có người chưa đến.” 

Tô Dương không khỏi châm chọc: “Còn có ai dám để tổng giám đốc Cố chờ…” Anh ta chưa kịp nói xong thì từ bên ngoài cửa truyền vào một giọng nói quen thuộc. 

“Có phải là tôi đã tới trễ rồi không?” 

Bùi Tây Lâm mặc quần đen đơn giản và áo phông trắng, nghiêm nghị đứng ở cửa phòng riêng. 

Tô Dương sau khi nhìn thấy anh, hai mắt mở to, buột miệng hỏi: “Sao anh lại ở đây?” 

Bùi Tây Lâm không thèm nhìn anh ta lấy một cái, nhấc chân bước vào trong. 

Còn Cố Vấn Tân, sau khi nghe thấy lời của Tô Dương, trong mắt thoáng hiện lên sự không vui nhưng vẫn nói: “Tôi mời đến đấy.”

Nói xong, anh ấy không nhìn Tô Dương nữa, cũng không phát hiện vẻ mặt Tô Dương đã thay đổi. 

Cố Vấn Tân quay đầu lại, giơ tay vỗ lên bả vai của Bùi Tây Lâm: “Kẹt xe à?” 

Bùi Tây Lâm gật đầu: “Chờ lâu lắm rồi đúng không?” 

Cố Vấn Tân: “Không lâu lắm.” 

Anh ấy quay đầu nhìn hai người Tang Ninh và Giản Hủy vẫn đang đứng: “Xin giới thiệu với cậu, đây là em họ của tôi Tang Ninh và bạn thân của con bé là Giản Hủy, chắc là cậu chưa từng gặp qua đâu.”

Trước đây Tang Ninh đã từng gặp một số bạn bè của Cố Vấn Tân nhưng Bùi Tây Lâm luôn rất bận rộn, Cố Vấn Tân còn không có cơ hội để ăn tối với anh chứ đừng nói gì đến việc giới thiệu Tang Ninh với anh.

Nghe vậy, Bùi Tây Lâm nhướng mi nhìn Tang Ninh ăn mặc xinh xắn, cất giọng lạnh lùng: “Đã từng gặp rồi.”

Tang Ninh: “...”

Bầu không khí trong phòng riêng im lặng vài giây, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.  n đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Vấn Tân kinh ngạc: “Từ khi nào vậy?” 

Sao anh ấy không hề hay biết?

Bùi Tây Lâm định mở miệng đáp, Tang Ninh đã kịp tỉnh táo cản lại: “Anh, em đói rồi.” 

Cố Vấn Tân nhanh chóng bị chuyển dời sự chú ý. 

Anh ấy gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, quan trọng nhất là phải no bụng đã. 

Khi ngồi xuống, Tang Ninh nhận được ánh mắt hóng hớt chuyện từ phía Giản Hủy. 

Cô lắc đầu, vừa quay sang đã bắt gặp vẻ mặt âm trầm của Tô Dương.

Tang Ninh hơi khựng lại, định nói chuyện thì nhận được tin nhắn Tô Dương gửi đến.  

Tô Dương: [Sao Bùi Tây Lâm lại ở đây?]

Tô Dương: [Em giỡn mặt với anh đó hả?] 

Tang Ninh dám khẳng định, nguyên nhân Tô Dương trở nên nổi tiếng chỉ có thể là phần mộ tổ tiên đang bốc khói xanh hoặc là ông trời mụ mị đầu óc, nhầm cứt chó thành vàng.

Mất vài giây bình tĩnh, Tang Ninh quay lại dỗ dành anh ta: [Không phải đâu Tô Dương, sao em có thể đùa giỡn anh được chứ?] 

Tang Ninh: [Đừng giận nữa nha, anh họ em muốn hai người gặp mặt trò chuyện để cạnh tranh công bằng thôi mà.]

Đọc những dòng tin nhắn này, Tô Dương tức muốn hộc máu. 

Anh ta phải cạnh tranh với Bùi Tây Lâm sao? 

Nhìn thái độ của Cố Vấn Tân với Bùi Tây Lâm ban nãy, anh ta đâu ra cửa mà cạnh tranh. 

Tô Dương: [Sao em không nói trước với anh một tiếng?]

Nếu biết Bùi Tây Lâm cũng đến, anh ta còn lâu mới đồng ý đến buổi gặp mặt này. 

Tang Ninh đang định trả lời thì bỗng nghe tiếng Cố Vấn Tân gọi: “Ninh Ninh.” 

Cô ngẩng đầu. 

Cố Vấn Tân bảo: “Sao lại vừa ăn cơm vừa bấm điện thoại như thế, có chuyện gì quan trọng lắm hả?” 

“...”

Tang Ninh khẽ chớp mắt, lắc đầu: “Không ạ.” 

Cô cất điện thoại di động, trách móc Cố Vấn Tân: “Anh họ, sao anh chỉ nhiệt tình với mỗi Bùi ——"

Cô còn chưa nói xong hai chữ cuối cùng, lại bắt gặp ánh mắt của Bùi Tây Lâm. Cô nghĩ một chút, đổi thành: “... Thầy Bùi như vậy chứ.” 

Nghe thấy cách xưng hô của cô, Bùi Tây Lâm khẽ nhướng mày, nhẹ đến mức không ai nhận ra.

Cố Vấn Tâm bị Tang Ninh lên án, liếc mắt nhìn cô một cái: “Ăn nói linh linh không à.” 

Tang Ninh bĩu môi: “Thật mà.” 

Cố Vấn Tân cũng hiểu ý cô, để không làm cô mất mặt, anh ấy nâng ly rượu về phía Tô Dương: “Anh Tô, tôi kính anh một ly.” 

Anh ấy khen một câu xã giao: “Ngoài đời anh Tô cuốn hút hơn ảnh chụp trên mạng nhiều.” 

Tô Dương lập tức thay đổi sắc mặt, khiêm tốn đáp: “Tổng giám đốc Cố khách sáo quá rồi.” 

Anh ta nâng ly rượu lên: “Tôi cạn ly đây, tổng giám đốc Cố cứ tùy ý.” 

Cố Vấn Tân cũng thực sự tùy ý như lời anh ta nói. 

Anh ấy nhấp môi, cười như không mà nhìn Tô Dương: “Tửu lượng của anh Tô tốt thật đấy.” 

Tô Dương: “Tàm tạm thôi.” 

Anh ta dừng một chút: “Tổng giám đốc Cố, anh là anh trai họ của Ninh Ninh, cứ gọi tôi là Tô Dương giống Ninh Ninh cũng được.” 

Nghe đến đoạn “giống Ninh Ninh”, Cố Vấn Tấn nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên: “Như vậy nghe chừng không ổn lắm.” 

Anh ấy nhìn Tô Dương, ánh mắt chẳng mấy vui vẻ: “Tuy Ninh Ninh là em họ của tôi, nhưng hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để bàn chuyện công việc, chỉ nên nói những vấn đề chung thôi.” 

Tô Dương sửng sốt.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Cố Vấn Tân đã nói thẳng: “Anh Tô, Ninh Ninh bảo với tôi rằng anh rất thích thương hiệu của chúng tôi, nhưng thực sự xin lỗi, hình tượng hiện tại của anh không phù hợp để đại diện cho nhãn hàng này.”  

Tô Dương kinh ngạc: “Tổng giám đốc Cố, ý của anh là sao?” 

“...”

Cố Vấn Tân bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhướng mày hỏi ngược: “Anh Tô có cần tôi nhắc lại những gì vừa nói không?” 

Tô Dương bị giọng điệu của anh ấy làm cho nghẹn họng, hoảng sợ thốt lên: “Anh bảo Tang Ninh hẹn tôi đến đây không phải để cạnh tranh công bằng sao?” 

“Đương nhiên.” Vẻ mặt Cố Vấn Tân lạnh nhạt: “Ninh Ninh xin tôi cho anh một cơ hội, tôi đồng ý gặp mặt anh. Nếu cảm thấy hình tượng của anh phù hợp thì tôi sẽ cân nhắc. Nhưng thấy anh rồi tôi mới biết không cần suy nghĩ thêm gì nữa.” 

Tô Dương trợn trừng mắt, không thể tin vào những điều mình vừa nghe được. 

Anh ta ra mắt bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên bị xem thường như thế. 

Sắc mặt anh ta vừa trắng vừa xanh, tức đến phát điên lên mà vẫn phải dè chừng thân phận Cố Vấn Tân. 

Nhưng anh ta không nuốt nổi cơn giận này. 

Suy nghĩ một lát, anh ta trừng mắt với Tang Ninh, xoay người chạy một mạch. 

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng chặt. 

Tang Ninh đang ngồi xem kịch hay mau chóng phản ứng lại, sốt ruột hô to: “Tô Dương...” 

Cô vừa đuổi vừa gọi với theo. 

Phòng riêng còn sót lại ba người, căn phòng lặng im không một tiếng động. 

Một lúc sau, Bùi Tây Lâm nhìn người không hề thay đổi sắc mặt bên cạnh: “Cậu không đi xem thế nào hả?” 

Cố Vấn Tân liếc anh một cái, nhíu mày: “Sao tôi có cảm giác cậu đang hóng trò vui nhỉ?” 

Bùi Tây Lâm: “Đâu phải cảm giác.” 

Anh thản nhiên tiếp lời: “Tôi thực sự đang làm vậy đấy.” 

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Giản Hủy hoàn toàn vô hình bên cạnh nhấc tay lên: “Tổng giám đốc Cố, tôi chạy theo xem một chút, chắc bọn họ chưa đi xa đâu.”

Cố Vấn Tân đành đứng dậy: “Đi cùng nhau đi.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play