Thực tế đã chứng minh, tôi vẫn đánh giá quá cao tình yêu của mẹ dành cho mình.
Tôi vốn định về nhà một chuyến để dọn dẹp đồ đạc cá nhân.
Kết quả là mẹ đã không cho tôi có cơ hội để bước vào biệt thự mà bà ấy còn ném vali của tôi ra ngoài nữa.
Tôi cúi xuống mặt không chút biểu cảm gì, rồi nhét những bộ đồ vừa bẩn vừa ướt vào trong vali và kéo nó quay người bỏ đi.
Đi được không bao xa thì mưa càng lúc càng to, bầu trời lại tối đen như mực.
Toàn thân tôi ướt sũng, run lẩy bẩy đang vội vã tìm một nơi để tránh mưa.
Đột nhiên, một ánh đèn pha chói mắt vụt qua, chiếc ô tô màu đen bỗng dừng lại ngay trước mặt tôi.
Khi cửa sổ xe hạ xuống, lại là gương mặt quá mức đẹp trai của Trần Tỉ Việt.
Anh ấy đặt một tay trên vô lăng, ánh mắt dừng lại trên người tôi rồi liếc nhìn chiếc vali mà tôi đang kéo theo.
Tô vô thức lùi lại về phía sau, rồi mạnh miệng nói:
- Trùng hợp vậy, tôi đang chuẩn bị đi du lịch.
Trần Tỉ Việt im lặng, thế nhưng anh ấy lại trực tiếp mở cửa và bước xuống xe.
Trông thấy anh ấy tiến lại gần, tôi cảm thấy có chút lúng túng liền lùi lại phía sau, giọng khẽ lên tiếng:
- Trần Tỉ Việt, anh đừng lại đến đây chế nhạo tôi nữa…hôm nay tôi thật sự không có sức để cãi nhau với anh đâu…coi như tôi xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này đi…
Câu nói còn chưa dứt.
Thì cơ thể đầy mệt mỏi của tôi bỗng dưng bị nâng lên giữa không trung.
Trần Tỉ Việt nhẹ nhàng bế tôi lên, cánh tay anh ấy còn vòng qua cầm chiếc vali của tôi.
- Tranh Vũ Miên, em bảo sẽ giữ lại đứa trẻ thế sao còn để bản thân bị dầm mưa chứ?
- Em có phải là heo không vậy?
Lại mắng tôi nữa rồi…
Tôi được Trần Tỉ Việt đặt lên ngồi ở ghế sau, anh ấy dùng khăn lau qua tóc và mặt cho tôi, rồi bật máy sưởi lên mức cao nhất.
Cảm giác đầu óc choáng váng, vốn tôi đang định nói gì đó nhưng rất nhanh liền dựa vào ghế và ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường của Trần Tỉ Việt.
Cả người tôi được đắp hai lớp chăn rất dày.
Còn chân tôi lại được bọc riêng bằng một chiếc chăn khác,
Chẳng trách mà tôi bị cảm giác nóng bức làm cho tỉnh dậy.
Có tiếng động từ trong bếp, là Trần Tỉ Việt đang nấu cháo.
Khi tôi vừa đi ra, anh ấy liền nhanh chóng bước tới, một tay đặt lên trán tôi.
- Không sốt nữa, còn khó chịu không?
Tôi liền lắc đầu nhẹ.
Anh ấy kéo tôi ngồi xuống:
- Ăn cháo trước, ăn xong thì đi tắm nước nóng.
- Ừm…
Tôi đói sắp chết đến nơi rồi, nhưng lạ không kịp hỏi tại sao anh ấy lại đột nhiên tốt bụng đến thế, mà chỉ cầm bát lên và húp cháo “sùm sụp”.
- Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu…chẳng ra sao cả.
Trần Tỉ Việt ngồi đối diện với tôi, anh ấy đưa tay lau sạch vệch cháo còn dính trên khóe miệng tôi:
Thế nhưng tôi lại vội vàng gạt tay anh ấy ra, rồi tức giận trừng mắt nhìn:
- Anh lại mắng tôi rồi!
- Oke …ăn no là lạ có sức rồi, còn biết trừng mắt lườm người khác nữa.
Trần Tỉ Việt cười khẩy một cái, anh ấy lấy một điếu thuốc ra định châm, nhưng rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền trực tiếp ném bao thuốc lá vào thùng rác.
Tôi ngẩn người một lát, hiếm khi thấy có chút xấu hổ trước mặt anh ấy.
- Không sao đâu, anh cứ hút đi, tôi sẽ đi ngay mà…
Ngay sau đó, Trần Tỉ Việt đẩy điện thoại về phía tôi, rồi bình thản nói:
- Lúc em ngủ tôi đã chuyển sang chế độ im lặng, chỗ này toàn là tin nhắn và cuộc gọi từ mẹ em.
Rõ ràng những lời khó nghe liên quan đến chuyện bị ép hôn của tôi, đều đã bị anh ấy thấy hết rồi.
Thật là mất mặt mà!
Tôi vội cầm lấy điện thoại rồi giấu ở sau mông, cố giả vờ như không biết gì.
Nhưng ông trời có mắt, chưa đầy mấy phút thì điện thoại của Trần Tỉ Việt đổ chuông.
- Thằng ranh con, dám không nghe điện thoại à? Cháu dâu của bà đâu rồi? Mày không mau dẫn con bé về đây, mày thì có ích gì chứ…
- Ông ơi, con đang cùng cháu dâu của ông âu yếm đây, con tắt máy trước nhé.
Trần Tỉ Việt nói một câu đầy cợt nhả rồi trực tiếp tắt máy luôn.
Tôi có chút lúng túng, húp vội hết bát cháo rồi đứng dậy:
- Cảm ơn cháo của anh, vậy tôi đi trước đây…
- Trang Vũ Miên.
Trần Tỉ Việt đột nhiên gọi tôi lại.
Giọng điệu vốn luôn đầy sự cợt nhả nay lại mang chút nghiêm túc.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ấy:
- Có chuyện gì?
- Chúng ta kết hôn đi.
- Ơ…hả?!