Khâu Ý Vãn cũng không biết là ai đã bắt đầu trước, dường như khi bị đè lên bàn trà thì cảm giác đã tới, mọi thứ đều xảy ra hết sức tự nhiên như củi khô lửa cháy vậy.

Cô bị Hoài Dữ Án bế lên đặt trên bàn trà.

Có bông tuyết rơi phấp phới trên sân, trên kiến trúc cổ xưa là một mảng tuyết trắng tinh, đèn lồng đỏ trong sân cũng bị tuyết che phủ một nửa.

Hoài Dữ Án hết sức kiên nhẫn với cô, anh không hề muốn làm mình vui trước.

Cả người cô đều căng chặt, thậm chí còn có chút hồi hộp.

Gò má trắng lạnh của Khâu Ý Vãn giờ đây đã ửng đỏ, cô khẽ cắn môi, không nói lời nào.

Hoài Dữ Án nở nụ cười trầm thấp: “Thả lỏng nào.”

Ngón tay của anh vuốt ve mái tóc của Khâu Ý Vãn, anh khẽ nói: “Em như thế làm anh cảm thấy rất tội lỗi đấy.”

Cô quay mặt sang hướng khác tránh đi hơi thở nóng bỏng của anh và hỏi anh có thể tắt đèn hay không.

Xung quanh sáng trưng, thật sự không thể cởi mở nổi.

Hoài Dữ Án đồng ý, đèn đã được tắt đi nhưng anh lại thắp sáng cây nến thơm mùi hoa hồng mà trước đó Khâu Ý Vãn đặt trên bàn trà, bầu không khí bỗng chốc đạt đến đỉnh điểm bởi ánh nến màu vàng ấm kia.

Khâu Ý Vãn sắp ‘chết’ rồi.

Hoài Dữ Án nhận thấy được phản ứng của cô nên cũng không dám dùng sức.

Cho đến lúc sau Khâu Ý Vãn bị dẫn vào nhịp mới bắt đầu cởi mở hơn.

Chuyện này đối với cô vừa xa lạ vừa mới mẻ, giác quan nhạy bén của cô có thể cảm nhận được mỗi một lần nhẹ nhàng cùng cẩn thận của Hoài Dữ Án và cũng có thể cảm nhận rõ ràng càng nhiều sự xúc động hơn mà anh vẫn đang kiềm chế.

Khâu Ý Vãn nhắm mắt, mí mắt khẽ run lên, cô nghĩ rằng nếu như cô có kinh nghiệm thì chắc có lẽ Hoài Dữ Án sẽ không dịu dàng như thế, mà anh sẽ đấu đá lung tung, có lẽ sẽ là kiểu làm cô bật khóc.

Lần làm tình đầy ắp sự lưu luyến này kéo dài rất lâu mới kết thúc.

Khâu Ý Vãn mệt rã rời.

Dù cho khi nãy đổi sang bao nhiêu vị trí nhưng đến sau cùng vẫn trở về bàn trà, có mở đầu có kết thúc.

Hoài Dữ Án ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bật cười, anh trêu cô rằng rõ ràng người ra sức không phải là cô.

Đúng đấy, Khâu Ý Vãn cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng cô là bên bị động nhưng tại sao lại mệt như thế.

Hoặc có lẽ do nơi đó không được tốt? Nên mới mệt?

“Anh phải bế em về phòng rồi đấy.”

Khâu Ý Vãn không trả lời anh mà là có chút làm nũng bảo anh bế mình về phòng.

Hoài Dữ Án bật cười không nói gì, anh cầm áo khoác được vắt trên ghế bao bọc lấy cô, anh bế ngang cô lên rồi bước về phòng.

Khi dọn dẹp xong, Khâu Ý Vãn vừa nằm lên giường đã ngủ say.

Hoài Dữ Án tắm rửa xong bước ra thì trông thấy dáng vẻ ngủ say của cô, anh cong môi mỉm cười đặt một nụ hôn lên trán cô rồi tắt đèn.

Gần trưa ngày hôm sau, khi Khâu Ý Vãn tỉnh giấc thì bên cạnh đã trống rỗng không còn chút hơi ấm nào.

Cô nhớ rằng hình như trong lúc mơ màng nghe được tiếng Hoài Dữ Án nói chuyện điện thoại, có lẽ anh rời khỏi vào lúc đó.

Cô nằm nướng trên giường vài phút mới mở chăn bước xuống giường, toàn thân đau nhức khiến cô không nhịn được cau mày.

Ngoài việc có chút khó chịu ra thì buổi trải nghiệm tối qua khá tốt, tóm lại rất vui vẻ.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Khâu Ý Vãn mặc đồ ngủ khoác thêm áo khoác rồi bước ra trước cửa nhà mua đồ ăn sáng.

Khi quay về ăn sáng xong chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa thì cô nhận được một cuộc gọi, người gọi đến là một công ty người mẫu.

Giọng điệu của đối phương rất khách sáo.

Khâu Ý Vãn kinh ngạc hỏi đối phương có phải gọi nhầm rồi không.

“Không đâu, chúng tôi đã xem một bộ ảnh mà trước đây cô từng chụp và cảm thấy biểu hiện về mọi mặt cùng với ngoại hình của cô đều rất tốt, muốn hỏi cô rằng liệu chiều mai có rảnh để đến công ty phỏng vấn không?”

Khâu Ý Vãn có chút chần chừ nhưng sau cùng cô vẫn đồng ý.

Sau khi cúp máy, Khâu Ý Vãn ngồi đó trầm tư suy nghĩ trong chốc lát.

Tối qua cô vừa mới quyết định chính thức hẹn hò với Hoài Dữ Án, hôm nay lập tức nhận được cuộc gọi đến phỏng vấn từ công ty người mẫu, điều này làm cô khó tránh khỏi nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Hoài Dữ Án.

Anh biết cô từng đắc tội nhà họ Tưởng và cũng từng nhắc đến chuyện muốn giúp cô.

Khâu Ý Vãn do dự một lúc vẫn quyết định nhắn tin cho Hoài Dữ Án, cô cũng không hỏi thẳng, chỉ là có chút thăm dò.

Hoài Dữ Án đang tham dự một buổi đấu giá, cho đến khi buổi đấu giá kết thúc anh mới trả lời tin nhắn Wechat của Khâu Ý Vãn.

Tiện thể gọi cho cô.

Khâu Ý Vãn cũng không vòng vo: “Em hẹn hò với anh không vì cái gì cả, nếu chuyện này là do anh sắp xếp thì xin anh hay rút lại sự sắp xếp này.”

Một khi chuyện này thật sự do Hoài Dữ Án sắp xếp thì Khâu Ý Vãn cảm thấy mối quan hệ của bọn họ đã thay đổi, nó không còn thuần khiết nữa.

Hẹn hò với anh cũng chỉ bởi vì thích, cô thích anh cũng chỉ vì con người anh chứ không phải những thứ ngoài chính anh ra.

Hoài Dữ Án nói: “Sắp xếp gì? Anh vừa mới kết thúc buổi đấu giá.”

Khâu Ý Vãn khựng lại: “…Chuyện này không liên quan đến anh?”

Giọng điệu của Hoài Dữ Án nghe có vẻ như thật sự không hay biết gì cả.

Khâu Ý Vãn kể sơ qua với anh.

Hoài Dữ Án: “Vãn Vãn, em đừng suy nghĩ lung tung, có lẽ sự xuất sắc của em đã được người khác nhìn thấy, điều chỉnh lại trạng thái của mình và đi phỏng vấn đi.”

Khâu Ý Vãn cũng không rõ Hoài Dữ Án ở đầu dây bên kia đang nói thật hay không, cô im lặng vài giây mới lên tiếng: “Anh bận tiếp đi, có lẽ do em hiểu nhầm rồi.”

Cuộc gọi kết thúc, Khâu Ý Vãn ngẩn người nhìn chăm chú màn hình điện thoại một lúc lâu.

Có lẽ thật sự có một công ty không sợ nhà họ Tưởng đã nhìn trúng cô chứ không phải bởi vì Hoài Dữ Án.

Tóm lại cô không mong muốn có liên quan gì đến lợi ích với Hoài Dữ Án, cô chỉ muốn mối quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn giản vì thích nhau.

Không xen lẫn bất cứ thứ gì khác.

Kể từ sau khi họ trải qua đêm đầu tiên, Khâu Ý Vãn chưa từng gặp lại Hoài Dữ Án.

Có lẽ Hoài Dữ Án thật sự rất bận, mỗi đêm vào lúc 10 giờ mấy mới gọi cho cô, hỏi thăm ban ngày cô đã làm những việc gì.

Buổi phỏng vấn của công ty người mẫu lần trước gọi điện đến hẹn cô đã thành công, công ty đó tên là MG.

Vào hôm Khâu Ý Vãn đi phỏng vấn, có người nói rằng cô thật sự là người phụ nữ được Nữ Oa thương yêu, dù ở mặt nào cũng không tìm được khuyết điểm của cô, ngoài việc cô có chút lạnh lùng ra thì những thứ khác đều rất OK.

Bên công ty không lập tức sắp xếp công việc chụp ảnh cho cô, bọn họ nói rằng đợi sang năm mới sẽ sắp xếp ngay.

Khâu Ý Vãn cảm thấy cũng tốt lắm, dù sao cũng sắp đến năm mới, chi bằng yên tâm đón Tết trước.

Hoài Dữ Án thật sự rất bận rộn, bận tặng quà cáp duy trì mối quan hệ, bận bàn chuyện hợp tác, bận xã giao còn bận đi công tác.

Thời gian anh rút ra được cũng đều dùng để gọi điện thoại cho Khâu Ý Vãn.

Có một lần Hoài Dữ Án chán nản gọi điện thoại với cô và nói: “Không thì em dọn qua đây sống chung với anh đi, như vậy thời gian gặp nhau của chúng ta sẽ nhiều hơn.”

Khâu Ý Vãn nói: “Khoảng cách sinh ra cái đẹp*, quá gần nhau sẽ không thấy đẹp nữa.”

*Giữ khoảng cách để đôi bên xa nhau một chút, để không thấy được những khuyết điểm nhỏ của đối phương.

Hoài Dữ Án buồn cười: “Có dáng vẻ nào của em mà anh chưa từng thấy.”

Khâu Ý Vãn: “Anh biết rõ em không phải nói về việc này.”

Hoài Dữ Án hiểu chứ nhưng do anh muốn thay đổi đề tài trò chuyện mà thôi, kế đó khi thật sự chuẩn bị cúp máy, anh lại nói: “Vãn Vãn, anh nói thật đấy, hay em chuyển qua đây sống cùng anh đi, anh muốn mỗi ngày đều được trông thấy em.”

Khâu Ý Vãn muốn nói chuyện thì bỗng nhiên bên phía Hoài Dữ Án vang lên tiếng ầm ĩ, kế đó anh vội vàng bảo có chút chuyện cần xử lý, Khâu Ý Vãn còn chưa kịp trả lời thì đã cúp máy.

Thật ra vào lần thứ hai anh hỏi có muốn chuyển qua sống cùng anh không thì trong lòng của cô đã chút lung lay.

Chỉ là còn chưa kịp nói ra những lời đó thì Hoài Dữ Án đã có việc cúp máy trước.

Vào đêm Giao Thừa, Khâu Ý Vãn nhận được món quà năm mới mà Thư Vu Bạch nhờ người khác gửi đến, một hộp quà màu đỏ rất xinh đẹp còn có một bao lì xì rất to.

Khâu Ý Vãn đã lập tức gọi video call cho Thư Vu Bạch.

Thư Vu Bạch trong video đang tụ tập chơi mạt chược như mọi khi, bên đó rất nhộn nhịp, trang trí trong nhà cũng rất tươi vui.

Thư Vu Bạch đoán chắc Khâu Ý Vãn gọi cuộc gọi này là muốn nói chuyện gì, anh ta giành nói trước: “Thôi nhé, tôi biết cô gái như cậu muốn nói gì nhưng đừng nói, Tết rồi, nhận lấy bao lì xì đó xem như tiền mừng tuổi của anh trai cho cậu, nói một câu chúc mừng năm mới là được.”

Khâu Ý Vãn bật cười thành tiếng: “Chúc mừng năm mới.”

Thư Vu Bạch: “Vậy chẳng phải tốt hơn sao, năm mới vui vẻ nhé.”

Quả thật Khâu Ý Vãn muốn nói rằng bao lì xi này nhiều quá rồi, cô không cần, thế nhưng Thư Vu Bạch nói ra một loạt những lời này đã dứt khoát chặn miệng cô lại, nếu cô thật sự nói ra thì cô rất là cái gì đó rồi.

Thư Vu Bạch đánh một hàng bài thẳng* rồi nói với Khâu Ý Vãn: “Chỉ có mình cậu sao? Hay là đã hẹn đi ra ngoài với người khác? Nếu không có hẹn thì chi bằng đến chỗ bọn tôi, cùng nhau chơi đùa nhộn nhịp.”

*Trong mạt chược, ba quân có màu sắc giống nhau gộp chung thành dãy số thứ tự liên tiếp, ví dụ như tam tứ ngũ vạn, lục thất bát văn...

Khâu Ý Vãn không thích chốn đông người cũng không thích tụ họp chơi đùa, cô nói: “Các cậu chơi tiếp đi, lát nữa tôi ra ngoài đi dạo chung quanh.”

“Tết nhất có gì mà dạo chứ.”

“Được rồi, các cậu chơi đi, không làm phiền cậu nữa.”

Kết thúc video call, Khâu Ý Vãn cất xong hộp quà và lì xì rồi bước ra khỏi nhà đến nhà hàng ăn cơm.

Nói đúng hơn là ăn bữa cơm Giao Thừa, chỉ có điều là bữa cơm Giao Thừa của một mình cô.

Cô cũng không nhớ rõ cô đã ăn bữa cơm Giao Thừa một mình như thế bao nhiêu năm rồi, thôi vậy, chắc cũng đã gần mười năm.

Mẹ cô sinh non, sau khi sinh cô ra thì đã qua đời vì mất máu quá nhiều, cha cô vì thế nên rất hận cô, đổ hết mọi lỗi lầm lên người cô, sau đó cứ buồn bực mãi rồi mất sớm vì bệnh nặng.

Mười lăm tuổi cô bắt đầu sống một mình, cô đã quen chuyện gì cũng một mình làm và cũng quen phần cô độc này, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có lúc cảm thấy buồn tủi nhưng vẫn tốt lắm.

Chỉ là bây giờ gặp được Hoài Dữ Án, dường như đã có chút thay đổi, hẳn là do đã tăng thêm một phần mong đợi.

Con đường bên ngoài giăng đầy những chiếc đèn lồng đỏ vui tươi, đường lớn phố nhỏ cũng đã thắp sáng những ngọn đèn đường, cảnh đêm rực rỡ tràn ngập bầu không khí vui mừng.

Khâu Ý Vãn một mình dạo bước xung quanh con đường Tháp Trống, trên con đường tường đỏ ngói xanh, bởi vì là đêm Giao Thừa nên không có nhiều xe cộ qua lại nhưng vẫn rất đông người nhộn nhịp.

Cô chậm rãi men theo lề đường tản bộ thì lại bắt gặp ông cụ vẫn còn đang bán kẹo hồ lô, xuất phát từ lòng cảm thông, cô bước đến hỏi.

“Ông ơi, có thể bán hết cho cháu những xâu kẹo này không?”

Ông cụ nở nụ cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Mua nhiều thế sao, cô bé, cháu ăn được hết không?”

Ông như nhìn thấu suy nghĩ của cô bèn lấy một xâu kẹo hồ lô đưa cho Khâu Ý Vãn, ông mỉm cười nói: “Cầm lấy, về nhà ăn Tết đi, bên ngoài trời lạnh.”

Khâu Ý Vãn nhìn xâu kẹo hồ lô được đưa qua, mũi chợt chua xót, lại được người khác an ủi ngược lại.

Khâu Ý Vãn hơi sững người rồi nhận lấy: “Cảm ơn ông.”

“Cho cháu một xâu nữa, có đôi có cặp.” Ông cụ đưa cho cô thêm một xâu.

Khâu Ý Vãn cầm lấy, không biết từ khi nào đôi mắt đã ướt ướt.

“Chúc ông năm mới vui vẻ.” Cô nói với ông cụ.

Ông cụ: “Năm mới vui vẻ.”

Ở Kinh Bắc rộng lớn này, với Khâu Ý Vãn mà nói cô rất hiếm khi nhận được câu chúc mừng năm mới này, hầu như không có ai nói thế với cô.

Cô cầm hai xâu kẹo hồ lô bắt đầu bước về tứ hợp viện, trên đường đi không ăn miếng nào.

Khi bước qua con phố nhỏ, Khâu Ý Vãn lại nghe được vài câu chúc mừng năm mới, là những người đi ngang qua nói với cô.

Cho đến khi đi đến cuối phố rồi đi thêm vài phút thì Khâu Ý Vãn bước về đến cửa tứ hợp viện của Thư Vu Bạch.

Vừa bước đến cửa, một chiếc ô tô bật đèn pha chậm rãi chạy về phía cô, Khâu Ý Vãn cảm thấy hơi chói, cô không nhịn được khẽ nheo mắt, cô kinh ngạc khi thấy xe dừng lại.

Hoài Dữ Án bước ra từ ghế lái, anh bước về phía cô và ôm chặt cô vào lòng.

Một xâu kẹo hồ lô trên tay rơi xuống đất vì động tác của anh.

Một lần nữa khoang mũi ngập tràn hương vị quen thuộc, Khâu Ý Vãn cảm thấy khoảnh khắc này không chân thật.

Cô sửng sốt một lúc rồi nâng tay ôm lấy eo anh, ngửi mùi hương tuyết tùng xen lẫn mùi thuốc lá của anh, cô khẽ gọi tên anh: “Hoài Dữ Án…”

Giọng nói hơi trầm khàn của anh vang lên ngay bên tai của cô: “Chúc mừng năm mới.”

Hoài Dữ Án ôm cô rất chặt, cứ như muốn ôm chặt cô vào tận xương tủy: “Có phải em gầy đi rồi không?”

Giọng nói của anh thật dịu dàng, như một dòng nước xuân ấm áp làm trái tim cô mềm mại không thôi.

Khâu Ý Vãn tham lam ngửi mùi hương trên người anh, một lúc sau mới đẩy anh ra ngẩng đầu nhìn anh nói: “Sao bỗng nhiên anh lại đến đây?”

Đêm Giao Thừa chẳng phải nên về nhà sum vầy bên gia đình sao?

Hoài Dữ Án cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán cô.

Anh mỉm cười hỏi ngược lại: “Không thể đến đây sao?”

Khâu Ý Vãn khẽ cắn môi: “Không phải…”

Hoài Dữ Án buông cô ra, anh nắm tay cô quen đường quen lối bước vào trong sân.

Khâu Ý Vãn: “Em thật sự rất bất ngờ khi anh đến đây.”

Hoài Dữ Án dừng bước quay sang mỉm cười nhìn cô: “Đâu còn cách nào khác, anh nhớ em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play