Khâu Ý Vãn không uống, cô sợ lỡ như bất cẩn uống say sẽ làm bậy gì đó, cô là kiểu người một là không uống, hai là đã uống thì phải uống cho đủ.

Dường như Hoài Dữ Án nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh buồn cười nói: “Yên tâm, bây giờ anh sẽ không làm gì em.”

Chú An đã nhanh chóng nấu xong một bát mì nóng, ông ấy bước lên tầng hai rồi gõ cửa phòng nói rằng mì đã nấu xong, nhân lúc còn nóng nhanh xuống dưới ăn.

“Có cần bảo chú An bưng lên cho em không?” Hoài Dữ Án hỏi.

Khâu Ý Vãn lắc đầu: “Em xuống ăn là được.”

Cô không phải là một người thích làm phiền người khác, nhất là người lạ.

Hoài Dữ Án không nói gì, chỉ cười nhìn cô.

Khi hai người bước xuống tầng, hai bát mì đã được đặt trên bàn.

Chú An bước sang giải thích dưới ánh nhìn của Hoài Dữ Án: “Chú lo cháu cũng đói nên tự mình quyết định cũng làm thêm cho cháu một bát, nếu cháu không ăn thì lát nữa chú lấy làm bữa khuya.”

“Không sao, đúng lúc cháu cũng thấy đói rồi.”

Hoài Dữ Án kéo ghế ăn ra bảo Khâu Ý Vãn ngồi xuống, còn anh thì ngồi đối diện cô.

Khâu Ý Vãn nói cảm ơn rồi cầm đũa bắt đầu ăn. Sợi mì rất ngon, kết hợp với nước dùng đặc chế của chú An, mùi vị rất tuyệt vời.

“Ngon lắm ạ.”

Cô ngẩng đầu nhìn chú An đứng ngay bên cạnh và gửi lời khen ngợi chân thành.

Chú An mỉm cười: “Cháu thích thì tốt rồi.”

Chú An cũng không đứng đấy quá lâu, ông ấy nhanh chân rời khỏi để lại không gian riêng cho hai người.

Cũng không biết rằng thật sự rất ngon hay chỉ là do đói quá, bát mì của Khâu Ý Vãn đã hết sạch, đến ngay cả nước dùng cũng uống cạn.

Hoài Dữ Án trông thấy cái bát đã trống rỗng của cô, buồn cười nói: “Lần sau em muốn ăn gì hãy bảo chú An nấu cho em.”

Anh nói lần sau.

Khâu Ý Vãn mím môi cúi đầu giơ tay rút một tờ khăn giấy lau miệng, cô sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới ngẩng đầu nhìn Hoài Dữ Án.

Cô nói: “Mì thật sự rất ngon, anh giúp em cảm ơn chú An nhé, không còn sớm nữa em phải về rồi.”

“Trên tầng có rất nhiều phòng, em có thể chọn một căn, ở đây hơi xa chỗ của em.”

Khâu Ý Vãn kiên quyết: “Không sao.”

Hoài Dữ Án đặt đôi đũa xuống, anh đứng dậy nói: “Anh đưa em về.”

Lần này Khâu Ý Vãn không từ chối bởi vì cô biết từ chối cũng không có ích gì, anh vẫn sẽ kiên quyết muốn đưa cô về.

Hoài Dữ Án không bảo tài xế lái xe mà là tự mình lái.

Trong khoang xe chỉ có hai người, Khâu Ý Vãn bị bắt ngồi vào ghế phụ.

Trên đường đi hai người không nói gì, cửa sổ ghế sau được hạ xuống một nửa, ngoài tiếng gió hiu hiu thổi vào ra thì còn có tiếng nhạc được phát ra từ list nhạc của xe.

Là bài 《Phố Thiệp Cưới》*.

*Bài hát Phố Thiệp Cưới của Tạ An Kỳ.

Đây là bài hát tiếng Quảng Đông mà Khâu Ý Vãn yêu thích nhất trong list nhạc của cô.

Cô có một sự yêu thích khó tả đối với nhạc Quảng Đông, hơn nữa còn là loại càng nghe càng nghiện, có lẽ là do lời bài hát quá tuyệt vời hoặc có lẽ là do những câu chuyện phía sau lời bài hát rất sâu sắc.

Hoài Dữ Án nhận thấy Khâu Ý Vãn vẫn luôn nhìn chăm chú vào màn hình đến ngẩn cả người, anh khẽ nhướng mày hỏi cô: “Em thích thể loại nhạc này?”

“Ừm.” Khâu Ý Vãn bừng tỉnh.

“Em muốn nghe gì thì cứ kết nối bluetooth với điện thoại của em.”

Anh bảo thế chỉ đơn giản là vì không muốn cô quá buồn chán.

Khâu Ý Vãn nói: “Thôi vậy, sắp đến rồi.”

Tuy bây giờ không kết nối nhưng mai sau mỗi một lần cô lên xe đều sẽ kết nối  bluetooth vào điện thoại của cô.

Xe ô tô chậm rãi dừng ngay tại cổng tứ hợp viện, Khâu Ý Vãn bước xuống thì đúng lúc bắt gặp Thư Vu Bạch vừa về đến.

Thư Vu Bạch nheo mắt, sắc mặt của anh ta chợt thay đổi khi trông thấy biển số xe không chút khiêm tốn kia, đợi đến khi xe chạy xa dần anh ta mới lập tức nhanh chân bước đến trước mặt Khâu Ý Vãn.

“Cậu cũng…”

Khâu Ý Vãn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Thư Vu Bạch bắt lấy cổ tay kéo vào trong sân.

“Sao thế?” Khâu Ý Vãn nhận ra sức lực của anh ta thật sự rất lớn, hình như còn đang tức giận.

“Cậu và Hoài Dữ Án có quan hệ gì?”

Giọng điệu của Thư Vu Bạch không còn đùa giỡn như mọi khi, trái lại còn có chút nghiêm túc cùng giận dữ.

Khâu Ý Vãn không biết đó có phải là ảo giác của mình không.

Cô im lặng một rồi trả lời câu hỏi của Thư Vu Bạch: “Vừa mới quen biết.”

Thư Vu Bạch buông tay cô ra, giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng hơn: “Quen khi nào, chỉ mới tối nay hay sớm hơn?”

Khâu Ý Vãn không rõ rốt cuộc Thư Vu Bạch muốn nói gì nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Chính là cái đêm tôi muốn chụp ảnh chân dung, hôm nay đi cắt băng khánh thành lại bắt gặp anh ấy nữa.”

Cô không nhắc đến cái ngày đi chụp ảnh chân dung cũng gặp được anh.

Thư Vu Bạch dùng ánh mắt dò xét quan sát cô.

Khâu Ý Vãn nhận thấy ánh mắt của anh ta, cô ngay thẳng để mặc anh ta quan sát.

Thật lâu sau, Thư Vu Bạch thở phào một hơi: “Cách xa anh ta ra một chút, hai người không phải là người cùng thế giới.”

Thư Vu Bạch có thể nói ra được tên của Hoài Dữ Án thì chắc hẳn anh ta quen biết anh.

Khâu Ý Vãn nói: “Chúng tôi không có hẹn hò với nhau.”

Thư Vu Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, người như anh ta khi cậu đến gần thì chỉ nhận lại tổn thương mà thôi.”

Khâu Ý Vãn không nói gì, chỉ đứng đấy nhìn Thư Vu Bạch chăm chú.

Thư Vu Bạch tỏ vẻ ngay thẳng, giọng điệu cũng ngay thẳng: “Cậu nhất định phải nhớ kỹ những lời khuyên nhủ thật lòng của tôi, đừng bỏ ngoài tai rồi chìm đắm vào đấy xong lại muốn sống muốn chết này nọ.”

Anh ta cũng không muốn nói nhiều thêm bèn thay đổi đề tài: “Sắp tới tôi phải về nhà một chuyến, cậu cứ tạm ở đây một mình, từ tháng sau cậu không cần trả tiền thuê nhà nữa, cứ xem như tiền cậu giúp tôi trông chừng tứ hợp viện, có qua có lại với nhau.”

Khâu Ý Vãn khẽ hé môi như muốn nói rằng tiền thuê nên trả thì vẫn phải trả.

Thư Vu Bạch hiểu rõ tính tình của cô nên lập tức cắt ngang lời cô: “Được rồi, không cần nói gì cả.” Anh ta búng một cái lên trán cô nói: “Nếu cậu còn khách sáo với tôi thì có nghĩa là cậu không xem tôi là bạn.”

“…”

“Cứ vậy đi, đi vào nhà nào, bên ngoài lạnh.”

Thư Vu Bạch cũng mặc kệ cô, anh ta nói xong lập tức bước vào phòng.

Khâu Ý Vãn nhìn cửa phòng của anh ta đóng lại, suy nghĩ của cô lại bị làm cho rối tung cả lên, cô mỉm cười đành chịu rồi bước vào nhà.

Sau hôm gặp mặt, cô và Hoài Dữ Án thường xuyên qua lại với nhau, cũng không phải là do cô muốn mà là vì Hoài Dữ Án cứ cách một ngày lại đến tìm cô, đôi lúc còn dắt cô ra ngoài đi dạo xung quanh.

Thỉnh thoảng sẽ cùng cô đến viện dưỡng lão.

Cô không quên những lời của Thư Vu Bạch.

Nhưng cảm giác không phải là thứ muốn kiềm chế là kiềm chế được, cô cũng không muốn chuyện giữa cô và anh cứ kết thúc như thế.

Bỏ qua vấn đề thân phận của Hoài Dữ Án, qua sự dịu dàng và chu đáo mà dạo gần đây anh dành cho cô, cô thật sự không tài nào tìm được chút sai sót gì.

Đêm hôm ấy, Hoài Dữ Án vẫn đến tứ hợp viện như thường lệ, anh còn mang theo cả món ngọt.

Anh mua nó từ Kim Đỉnh Các nổi tiếng ở Kinh Bắc.

Khâu Ý Vãn cầm một miếng bánh ô mai nếm thử, phần nhân bánh rất nhiều cùng với mùi vị chua ngọt của ô mai, ăn cũng ngon lắm. ( truyện trên app t.y.t )

“Một mình sống ở tứ hợp viện có sợ không?”

Hoài Dữ Án đợi cô ăn xong miếng bánh ô mai mới trò chuyện với cô.

Khâu Ý Vãn lau sạch tay, cô đứng dậy rót chén trà rồi quay lại ngồi xuống mới trả lời anh: “Ở quen rồi thì không sao cả.”

Thói quen là một điều rất đáng sợ, như việc cô sống ở đây hay việc anh đến đây tìm cô với thời gian cố định.

Dường như anh luôn rất bận rộn, có những lúc anh vừa ngồi xuống trò chuyện chưa được vài câu với cô thì sẽ có người gọi điện thoại đến, anh bắt máy xong sẽ vội vàng rời khỏi.

Sau đó cô mới biết được rằng đa số đều là do anh rút bớt thời gian để đến tìm cô, dẫn cô ra ngoài đi dạo.

“Sắp cuối năm rồi, có lẽ anh sẽ không có quá nhiều thời gian để đến tìm em.” Hoài Dữ Án chợt nói.

Bàn tay cầm chén trà của Khâu Ý Vãn chợt dừng lại, biểu tình trên mặt không thay đổi gì nhiều, cô chỉ ‘ừm’ một tiếng.

Hoài Dữ Án nhìn cô, anh muốn nói rồi lại thôi, sau cùng anh kéo ghế của mình đến gần cô.

Ly trà trên tay Khâu Ý Vãn được anh đặt xuống, cả người cô bị anh xoay qua đối diện anh.

Khâu Ý Vãn hơi sửng sốt: “Anh…”

Cô chỉ vừa nói một chữ ‘Anh’ thì những lời ở phía sau đều bị chặn lại.

Hoài Dữ Án nắm lấy gáy cô rồi cúi đầu hôn lên, anh hôn rất vội vã rất nồng nhiệt, hẳn là do đã nhẫn nhịn từ lâu.

Đôi tay của Khâu Ý Vãn đặt ngay trước ngực anh nhằm muốn đẩy anh ra.

Thế nhưng cô càng đẩy anh hôn càng sâu.

Đến cuối cùng anh dứt khoát bắt lấy đôi tay không yên phận kia của cô, không cho phép cô lùi bước, chỉ muốn cùng cô môi lưỡi quấn quít trao nhau một nụ hôn sâu.

Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau.

Đầu óc Khâu Ý Vãn đều trống rỗng, sau đó bị anh dần dần lôi kéo chìm vào ‘cảnh đẹp’, khi hô hấp bắt đầu rối loạn thì phần eo cũng bị anh ôm chặt lấy.

Trong một chốc cô có lại được chút lý trí.

“Hoài Dữ Án…”

Khâu Ý Vãn tránh đi môi anh, cô khẽ thở gấp mà gọi tên anh còn tay thì nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo cô.

Hoài Dữ Án không hề có ý định buông cô ra, tay anh vẫn nắm chặt eo của cô, anh cúi đầu chôn vùi vào vai cô, hơi thở nóng bỏng phà lên bờ vai ấy.

“Ý Vãn…” Anh khẽ gọi tên cô.

Giọng nói trầm khàn của anh như đã nhẫn nhịn từ rất lâu.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô kể từ khi quen biết được hơn một tháng, thường ngày anh đều gọi bằng ‘Em’.

Khâu Ý Vãn bị anh ôm vào lòng ngửi hương thơm mát lạnh xen lẫn mùi thơm của thuốc lá trên người anh, trái tim đang đập loạn nhịp rồi dần dần lắng động lại.

Cô hỏi: “Hoài Dữ Án, anh sao thế?”

“Không sao cả, anh chỉ muốn ôm em thôi.”

Chiếc cằm nhọn vẫn gác trên vai cô.

Khâu Ý Vãn khẽ nghiêng đầu, đôi môi vô tình chạm nhẹ lên tai anh.

Một Hoài Dữ Án như thế khiến cô bỗng nhiên có chút thương xót, một cảm giác không thể nói rõ, cô vô thức nâng tay đặt lên tấm lưng rộng của anh, cách chiếc áo len dịu dàng vỗ về anh.

Đợi khi Hoài Dữ Án ngẩng đầu lên lần nữa thì đôi mắt tràn đầy tình dục kia đã vơi đi hơn một nửa, anh lại lộ ra nụ cười dịu dàng quen thuộc khi đối mặt với cô.

“Chỉ là vì dạo này cứ bận bịu mãi nên cảm thấy hơi mệt mỏi.”

Khâu Ý Vãn nhìn chăm chú đôi mắt có chút mệt mỏi của anh, cô mím môi hỏi: “Hoài Dữ Án, có phải anh có chuyện buồn phiền gì không?”

Hoài Dữ Án sửng sốt, kế đó buồn cười búng một cái lên trán cô: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Hôn được lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Hoài Dữ Án lại cúi đầu hôn cô, nó khác với sự vội vã như lúc đầu, nụ hôn lần này rất dịu dàng lưu luyến, anh hôn từ khóe môi rồi chậm rãi di chuyển đến giữ môi, sự lưu luyến ấy cứ như anh muốn trao hết tất cả tình cảm cùng dịu dàng cho giây phút này vậy.

Nụ hôn của Hoài Dữ Án quá dịu dàng làm cho Khâu Ý Vãn có ảo giác như mình sắp chết đuối trong nụ hôn này.

Cô chợt nghĩ cứ như thế cũng tốt lắm.

Sau khi hô hấp của hai người hoàn toàn rối loạn, Hoài Dữ Án mới buông môi cô ra, trán anh áp nhẹ lên trán cô, giọng nói hết sức trầm khàn: “Hẹn hò với anh đi, loại có danh phận ấy, không phải bao nuôi.”

Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, anh muốn có một thân phận chính đáng để ở bên cô đồng thời muốn có được cô.

Nhất là đêm nay, anh không thể nhẫn nhịn được nữa.

Trái tim của Khâu Ý Vãn khẽ run lên.

Lần trước chẳng phải đã nói rõ rồi, duy trì mối quan hệ hiện tại, không vượt ranh giới, bắt đầu từ quan hệ bạn bè.

“Không có gì cần phải lo lắng cả, đều có thể cho em nhưng anh không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa.” Hoài Dữ Án đến gần cô hơn, giọng nói trầm thấp.

Mối quan hệ chỉ được mờ ám không thể tiến thêm một bước nữa, anh thật sự có chút không chịu nổi, anh cũng là một người đàn ông bình thường.

Khâu Ý Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, cô trầm mặc một lúc mới nói: “Hoài Dữ Án, anh biết em muốn gì không?”

Đúng thật là cô chưa từng hẹn hò nhưng không có nghĩa là cô không hiểu gì cả.

Hoài Dữ Án rất xuất sắc, dù là mặt nào anh cũng đều rất hoàn hảo, với một người như thế sao cô có thể không rung động.

Hoài Dữ Án không nói lời nào, chỉ nhìn cô.

Khâu Ý Vãn thở ‘phù’ một tiếng, cô đứng dậy tựa trên bàn trà sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô nói: “Thôi vậy, không quan trọng nữa.”

Một người như anh thì sao có thể cùng anh nói gì về chuyện tương lai, nhưng có được hiện tại thì cũng chẳng sao, cô dựa vào đâu mà tham lam nhất định phải có tương lai sau này chứ.

“Hoài Dữ Án, em không hiểu về cái giới kia của các anh, nếu sau này anh gặp được một cô gái mà anh cảm thấy thú vị hơn em, hãy nói cho em biết.”

Dạo gần đây cô đã biết được rất nhiều chuyện về những người ở trong cái giới kia của bọn họ, xung quanh bọn họ đa số đều là những người thay đổi phụ nữ nhanh như thay áo, cô không dám nghĩ liệu Hoài Dữ Án có phải cũng như thế hay không và cũng không dám hỏi.

Con người ta có những lúc biết được quá nhiều chuyện cũng chưa chắc sẽ vui vẻ.

Hoài Dữ Án bước đến kéo cô vào lòng, anh không tiếp lời, chỉ ôm chặt lấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play