Một câu ‘Anh nhớ em’ đơn giản như thế nhưng lại khiến cho trái tim của Khâu Ý Vãn rung động, đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Bước vào vườn nhưng chưa kịp bước vào trong phòng thì Hoài Dữ Án đã xoay người đè cô lên cửa mạnh mẽ hôn cô.

Lúc đầu rất nóng bỏng nhưng dần dần trở nên dịu dàng.

Nó dây dưa trêu chọc mỗi một sợi thần kinh nhạy cảm của Khâu Ý Vãn.

Lúc Khâu Ý Vãn vừa mới bị đè lên cửa thì cô vô thức vùng vẫy nhưng lại bị Hoài Dữ Án ôm chặt hơn.

Bây giờ cô cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên biển mà những vòng nước xoáy mơ hồ kia đang không ngừng quấn lấy cô từng vòng một, lôi cô xuống nơi sâu thẳm ấy.

Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.

Hoài Dữ Án hôn Khâu Ý Vãn đến khi cô sắp không thở nổi mới không nỡ mà buông cô ra.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, anh trầm giọng nói: “Nhớ anh không?”

Khâu Ý Vãn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ăn kẹo hồ lô không?”

Cô không trả lời câu hỏi của Hoài Dữ Án mà là nâng xâu kẹo hồ lô còn lại lên hỏi anh.

Hoài Dữ Án cúi xuống nhìn xâu kẹo hồ lô trên tay cô, anh chợt mỉm cười: “Em ra ngoài là vì muốn mua cái này?”

Khâu Ý Vãn cười: “Không mua được, người ta tặng đấy.”

Hoài Dữ Án nhướng mày: “Ai tặng?”

Anh vô thức nghĩ rằng là người đàn ông nào đó thích Khâu Ý Vãn tặng.

Khâu Ý Vãn nhìn động tác khẽ nhướng mày của anh, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, cô cười nói: “Anh đoán thử xem.”

Hoài Dữ Án khẽ cười một tiếng: “Còn muốn anh đoán sao?”

Khâu Ý Vãn nâng xâu kẹo hồ lô đến bên miệng anh: “Anh ăn một miếng đi, em sẽ nói cho anh biết.”

Hoài Dữ Án nhìn xâu kẹo hồ lô gần ngay trước mặt, nụ cười trên mặt anh vẫn chưa vơi đi, anh chần chừ một lúc rồi há miệng cắn một viên.

Khâu Ý Vãn chú ý đến phản ứng của anh, cô chỉ cười: “Chính là ông cụ bán kẹo hồ lô trên đường, lúc đầu em muốn mua nhưng ông ấy lại tặng em hai xâu.”

Cô khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Xâu còn lại đã bị rơi mất khi anh ôm em.”

Hoài Dữ Án tin cô nhưng anh vẫn muốn trêu cô: “Ông cụ tốt bụng vậy sao? Có phải do trông thấy em xinh đẹp nên mới tặng em không?”

“Chắc là vậy đấy.” Khâu Ý Vãn cười: “Chua không?”

Hoài Dữ Án mới hiểu ra là cô đang hỏi về kẹo hồ lô: “Vừa chua vừa ngọt.”

Thật ra anh không thích ăn chua.

Nhưng Tết rồi nên anh không muốn làm cô buồn.

Hoài Dữ Án không trò chuyện tiếp về kẹo hồ lô, anh choàng lấy vai cô bước vào phòng.

Trang trí trong phòng vẫn giống như lần trước, không có chút thay đổi nào.

Nó cô quạnh hơn rất nhiều so với tràn ngập hương vị Tết như nhà họ Hoài.

Hoài Dữ Án quay sang nhìn cô.

Khâu Ý Vãn dường như biết anh đang nghĩ gì bèn giải thích: “Chỉ có một mình em, có trang trí tươi vui hay không cũng không sao cả, dù sao Tết của bây giờ cũng không còn hương vị Tết nữa.”

Hoài Dữ Án mỉm cười gật đầu.

Anh cảm thấy những lời này rất đúng.

Không chỉ là không có hương vị Tết, đến ngay cả trong nhà anh cũng cảm thấy không có tình cảm chân thật, trái lại chỉ toàn là mưu mô.

Những hương vị Tết có thấy nhìn thấy được, trong lòng lại không có chút cảm giác nào.

“Ăn cơm Giao Thừa chưa?”

Khâu Ý Vãn nói ăn rồi mời đi ra ngoài.

Hoài Dữ Án kéo cô ngồi lên đùi mình.

“Vẫn là chỗ của em yên tĩnh.”

Khâu Ý Vãn muốn nói rằng thì ra anh đến đây là vì muốn yên tĩnh, có điều cô không nói ra.

Hoài Dữ Án cuối đầu hôn nhẹ lên cổ cô, mái tóc vướng víu được anh vuốt sang một bên.

Mất đi sự che chắn, hơi thở ấm áp của anh phả thẳng lên da cô, trái tim cô bị bỏng đến cảm thấy bất an mà nhảy loạn nhịp.

Chỉ trải qua ‘chuyện kia’ một lần, theo chiều hướng này, sao cô cảm thấy lại muốn nghĩ đến ‘chuyện kia’ nhỉ.

Đôi môi mỏng của Hoài Dữ Án lượn lờ trên cổ cô, anh khàn giọng nói: “Em còn chưa trả lời có nhớ anh không?”

Khi nãy ở ngoài cửa anh hỏi cô có nhớ anh không, cô vẫn chưa trả lời.

Bầu không khi lúc này thật sự rất thích hợp để nói một câu ‘Nhớ chứ’.

Nhưng Khâu Ý Vãn không nói, cô nói lãng sang chuyện khác: “Anh đến đây là vì muốn yên tĩnh sao?”

Lần này đã nói ra.

Bàn tay của Hoài Dữ Án đặt trên cổ cô chậm rãi di chuyển xuống rồi chui vào áo cô: “Trông thấy em thì cảm thấy yên tĩnh rồi.”

Khâu Ý Vãn: “…”

Những lời Hoài Dữ Án nói là thật.

Với anh mà nói, dường như Khâu Ý Vãn có một loại phép màu giúp tan biến sự buồn bực.

“Anh tắm chưa đấy?” Khâu Ý Vãn bắt lấy bàn tay đang xoa nắn lung tung của anh.

Cô nghĩ giữ vệ sinh là bước cơ bản nhất.

Hoài Dữ Án rút tay về, nhưng lại cách một lớp áo đặt lên lần nữa, anh mỉm cưởi tỏ vẻ ngay thẳng: “Đợi không được nữa sao?”

Khâu Ý Vãn: “…” Bây giờ lại tỏ vẻ cô rất vội rồi?

Là ai cứ ở đấy mà xoa nắn lung tung chứ?

Thật biết đổ lỗi!

Hoài Dữ Án bật cười vui vẻ khi nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của cô: “Tất nhiên là rồi.”

Song, sau đó sự việc phát triển như cách nghĩ của cô.

Thế nhưng người vội không phải là cô mà là Hoài Dữ Án, đó là vì anh cứ mở mãi vẫn không mở được khóa áo ngực.

Khâu Ý Vãn bị bàn tay nóng bỏng của anh làm cho tê dại khắp cả người, đến ngay cả trái tim cũng tê dại theo.

Trong phòng có máy sưởi nhưng Hoài Dữ Án vẫn lo cô sẽ bị lạnh, vì thế anh lấy chăn đắp nửa người dưới của cô.

Khi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thì điện thoại bên trong áo khoác được vắt ở bên ngoài lại không biết điều mà vang lên.

Động tác của Hoài Dữ Án dừng lại, anh cau mày.

Anh suy nghĩ một lúc, không tính bắt máy chỉ muốn tiếp tục.

Khâu Ý Vãn nắm lấy cánh tay của anh nói: “Anh bắt máy trước đi.”

Hoài Dữ Án cúi người hôn một cái lên môi cô: “Đợi anh một chút.”

Khi anh bước xuống giường cũng không quên đắp chăn cho cô.

Trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất cuộc gọi này là có việc thật. ( truyện trên app t.y.t )

Anh bực bội lấy điện thoại ra, nhìn người gọi đến là Quan Thừa Cảnh.

Hoài Dữ Án bắt máy, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

Quan Thừa Cảnh ở bên kia rất nhộn nhịp, anh ta không hề nhận ra sự lạnh lùng của Hoài Dữ Án, hùng hổ nói: “Đang ở đâu? Chỗ tôi tổ chức tiệc, có đến không?”

“Không rảnh.”

Nói xong anh cúp máy ngay không chút do dự.

“Đệt, Hoài Dữ Án cúp máy tôi rồi!”

Quan Thừa Cảnh quay sang phàn nàn với Giản Hựu Xuyên đang ngồi bên cạnh chơi bài.

Giản Hựu Xuyên tỏ vẻ không có gì đáng bất ngờ, cậu ta không thèm ngẩng đầu nhìn Quan Thừa Cảnh, chỉ nói: “Cậu cũng đâu phải lần đầu tiên quen biết cậu ta.”

Quan Thừa Cảnh không tin nên lập tức gọi cho Hoài Dữ Án lần nữa.

Bên đây, Hoài Dữ Án vừa trở về giường đang muốn hôn Khâu Ý Vãn để làm tiếp việc khi nãy.

Chuông điện thoại lại không biết điều mà vang lên lần nữa.

Hoài Dữ Án khựng lại, bây giờ anh thật sự hơi tức giận rồi.

Lần này Khâu Ý Vãn chủ động hôn anh, sau đó vỗ về anh bảo anh nghe điện thoại.

Hoài Dữ Án bật cười đành chịu, anh cạn lời mà bước xuống giường đi bắt máy tiếp.

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì Quan Thừa Cảnh đã giành lấy nói trước: “Năm mới mà, đám người Hựu Xuyên cũng đều có mặt, rốt cuộc cậu có đến không? Cậu không đến thì không vui nữa.”

Mọi năm Tết đến anh em bọn họ đều tụ tập cùng nhau ăn chơi, bữa tiệc suốt đêm đều kéo dài đến Tết Nguyên Tiêu mới kết thúc.

Hoài Dữ Án nhìn Khâu Ý Vãn đã ngồi thẳng dậy, vỗ trán không biết nói sao: “Hôm nay bận rồi.”

Quan Thừa Cảnh: “Cậu thì có chuyện gì chứ? Hay do cha cậu không cho cậu đi.”

“Không phải.”

“Vậy cậu bận chuyện gì chứ? Cậu cũng đâu có bạn gái ăn Tết cùng đâu.” Khi Quan Thừa Cảnh nói đến nửa câu sau thì bật cười.

“Tôi có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play