Khâu Ý Vãn không biết phải tiếp lời câu này thế nào nên chỉ đành dùng sự im lặng để đáp trả.
Dường như Hoài Dữ Án đã quen với việc cô hay trầm mặc nên cũng không để bụng, trái lại anh còn rất có hứng thú hỏi: “Chắc hẳn cô Khâu vẫn còn trẻ nhỉ, cô đã được 25 tuổi chưa?”
Khâu Ý Vãn không kịp suy nghĩ đã trả lời ngay: “24 tuổi.”
Hoài Dữ Án cười: “Quả thật còn rất trẻ.”
‘Chỉ lớn hơn năm tuổi thôi mà anh đã cảm thấy mình trâu già gặm cỏ non rồi.’ Hoài Dữ Án thầm nghĩ.
Không đợi Khâu Ý Vãn trả lời, anh nói tiếp: “Cũng đều đã gặp ba lần rồi, cô Khâu vẫn không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?”
Khâu Ý Vãn mỉm cười: “Anh Hoài thật biết nói đùa.”
Trên thế giới này, mỗi ngày chúng ta đều gặp được rất nhiều người, nếu là người khác thì cô sẽ cảm thấy có duyên nhưng nếu là Hoài Dữ Án thì cô lại cảm thấy không có, thay vì nói không có duyên chi bằng nói rằng cô không dám có duyên với anh.
Hoài Dữ Án liếc nhìn cô, anh bật cười: “Khi nãy tuy chỉ đứng ở quầy lễ tân khoảng 10 phút nhưng số người bước đến bắt chuyện với cô lại khá nhiều đấy, cô Khâu thật sự rất có sức cuốn hút.”
Khâu Ý Vãn cười nhạt rồi lại tự giễu: “Chẳng qua chỉ bởi vì có được ngoại hình đẹp thôi.”
Tầm mắt của Hoài Dữ Án dừng ngay khuôn mặt được trang điểm nhẹ của cô, dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng đường nét khuôn mặt vẫn tinh xảo thanh lệ, mặt mày sạch sẽ nhưng đôi mắt kia lại trong veo như dòng suối chảy ra từ khe núi, chỉ có điều trong đôi mắt ấy vẫn luôn toát ra sự lạnh lùng xa cách.
Ở một nơi như Kinh Bắc có thiếu gì phụ nữ đẹp nhưng đẹp như Khâu Ý Vãn thì lại rất ít, ngoại trừ đôi mắt trong veo kia thì khí chất của cô cũng thuộc loại đặc biệt, nó như một nhánh cây độc lập riêng biệt khiến cho người ta vừa nhìn sẽ không bao giờ quên.
Khâu Ý Vãn bị anh nhìn chăm chú thật lâu nên không được tự nhiên, cô khẽ cau mày nói: “Nếu anh Hoài không có chuyện gì khác thì…”
“Cô Khâu, tôi muốn theo đuổi cô.”
Hoài Dữ Án bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời của Khâu Ý Vãn.
Khâu Ý Vãn kinh ngạc, hiển nhiên điều này đã vượt ngoài dự đoán của cô.
Hoài Dữ Án trông thấy thế bèn nhướng mày, anh buồn cười hỏi: “Bị dọa sợ rồi sao?”
Khâu Ý Vãn không phủ nhận, cô bình tĩnh lại hỏi anh: “Tại sao?”
Hoài Dữ Án im lặng vài giây, kế đó anh bước đến gần cô cúi đầu khẽ nói: “Bởi vì…lần đầu tiên gặp cô tôi đã bị cô hấp dẫn.”
Khâu Ý Vãn muốn lùi về sau, anh lại bổ sung thêm ba chữ: “Bởi vì thích.”
Hoài Dữ Án vẫn như lần đầu tiên gặp nhau, nói chuyện thẳng thắn và trực tiếp.
Chân của Khâu Ý Vãn vừa nhấc lên thì đã đặt trở về, cả người cô đã cứng đơ trong một khoảnh khắc nào đó.
Bởi vì thích?
Cô chưa từng nghe qua chữ thích bao giờ, xưa kia những người từng theo đuổi cô đều dùng thái độ kiêu ngạo mà nói với cô rằng ‘cô rất vừa ý tôi’, khi cô từ chối thì những người đó đều nói rằng cô không biết điều, thậm chí có lúc sẽ nói ra những lời sỉ nhục cô nữa.
Cô chưa từng tin cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng, cô tin chỉ một ánh mắt say ngàn năm*, vào lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thì cô đã chìm đắm vào đôi mắt của anh.
*Chỉ với ánh nhìn đầu tiên đã say đắm ngàn năm.
Vì thế trong nửa tháng qua cô thường hay nằm mơ thấy anh, thậm chí còn có cảnh dây dưa cùng anh.
Cô có ấn tượng rất sâu, có một đêm cô mơ thấy mình và Hoài Dữ Án đứng hôn nhau ở trước xe.
“Cô Khâu?” Hoài Dữ Án gọi cô.
Khâu Ý Vãn bừng tỉnh: “Xin lỗi.”
Hoài Dữ Án không hiểu: “Lời xin lỗi này là muốn từ chối tôi sao?”
Khâu Ý Vãn muốn trả lời là phải nhưng cô vô thức không muốn nói ra, cô hỏi ngược lại: “Một người tôn quý như anh Hoài, chắc hẳn anh không thiếu phụ nữ đâu nhỉ?”
Hoài Dữ Án khẽ cười, anh lùi bước đứng cách xa cô một chút, vừa trả lời câu hỏi của cô vừa lấy hộp thuốc và bật lửa từ trong túi ra.
“Đúng là không thiếu nhưng có điều tôi xem thường những người chủ động bám lấy tôi, trái lại tôi lại rất thích người như cô Khâu vậy.”
Anh rút một điếu thuốc ra đặt trên môi, bật lửa vang lên một tiếng ‘tinh’, ngọn lửa dập dờn đốt cháy điếu thuốc trên môi, khói thuốc dần dần tỏa ra, anh nghiêng đầu phun ra một làn khói, khuôn mặt nam tính trở nên mờ ảo hơn.
Khâu Ý Vãn nhìn anh, trong lòng nổi lên sóng dữ cuồn cuộn.
Hoài Dữ Án thật sự rất đẹp trai, không chỉ riêng vẻ bề ngoài, anh thuộc top người đẹp từ trong xương, dù cho mặt mũi có đẹp hay không nhưng với kiểu người có khung xương như thế thì mặc gì cũng đẹp cả.
Nếu khuôn mặt này được đặt trên màn hình lớn, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
“Con người tôi rất tẻ nhạt, anh qua lại với tôi mấy ngày sẽ cảm thấy buồn chán ngay.” Khâu Ý Vãn nói.
Hoài Dữ Án gạt bớt tàn thuốc trên đầu ngón tay, mỉm cười nói: “Phải không? Tôi thì lại cảm thấy cô rất thú vị.”
Khâu Ý Vãn: “Có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh.”
“Rốt cuộc có muốn thử tìm hiểu về tôi không?” Hoài Dữ Án hỏi cô.
…
Giản Hựu Xuyên và Quan Thừa Cảnh ở quầy lễ tân tìm mãi vẫn không tìm thấy Hoài Dữ Án, sau cùng hỏi nhân viên phục vụ bưng sâm banh mới biết được Hoài Dữ Án đã đi ra phía ban công.
Thế nhưng khi hai người đến tìm lại không trông thấy bất kỳ ai.
Quan Thừa Cảnh quay lại hỏi người phục vụ kia lần nữa: “Có phải cậu nhìn nhầm không, ngoài ban công không có ai cả.”
Người phục vụ nói: “Hẳn là không nhìn nhầm đâu, lúc đấy hình như anh Hoài còn kéo theo một người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ.”
Quan Thừa Cảnh: “Phụ nữ?”
Người phục vụ khẳng định rồi sau đó lại không chắc lắm mà gật đầu.
Quan Thừa Cảnh nói: “Vậy thì chắc chắn cậu nhìn nhầm rồi.”
Có rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận Hoài Dữ Án nhưng chưa từng có ai thành công chứ đừng nói chi là Hoài Dữ Án lôi kéo một người phụ nữ, không thể nào, hoàn toàn không thể nào.
Quan Thừa Cảnh tất nhiên sẽ không tin người ở ban công là Hoài Dữ Án, chỉ là cảm thấy người phục vụ đã nhìn nhầm. ( truyện trên app T Y T )
Giản Hựu Xuyên nói: “Để tôi gọi lại lần nữa, nói không chừng cậu ta đang ngồi nghỉ ở đâu đó.”
Trên xe, tài xế đã không còn cảm thấy xa lạ về việc gặp lại Khâu Ý Vãn một lần nữa, ‘trong nửa tháng qua cậu chủ thường hay vô tình hay cố ý mà hỏi thăm về tình hình cô gái này, ông ta là người từng trải thì sao có thể không nhận ra cậu chủ đối xử rất khác biệt với cô gái này.’
‘Chỉ có điều sau cùng hai người có thành đôi hay không thì không biết, dù gì dòng dõi cao quý như nhà họ Hoài rất xem trọng bối cảnh gia đình, mọi việc đều chú trọng môn đăng hộ đối*.
*Xứng vai xứng vế.
“Tăng nhiệt độ máy sưởi lên cao một chút.” Hoài Dữ Án dặn dò tài xế.
Khâu Ý Vãn trả lại áo khoác cho Hoài Dữ Án, cô không còn mặc bộ lễ phục màu đỏ khi nãy mà đã thay lại bộ quần áo giản dị thoải mái của mình.
Thật nhanh trong khoang xe đã ấm lên, thậm chí Hoài Dữ Án còn cảm thấy hơi nóng, anh nới lỏng cà vạt để mình dễ chịu hơn.
“Đã ăn tối chưa?” Anh hỏi Khâu Ý Vãn.
Khâu Ý Vãn thành thật trả lời: “Chưa kịp ăn.”
Lúc đầu khi cô bước xuống sân khấu là dự định đi ăn cơm.
“Đi viện Bắc.” Câu này là anh đang nói với tài xế.
Khâu Ý Vãn còn tưởng rằng viện Bắc là quán ăn tư nhân nào đó, cho đến khi xe chạy đến nơi thì cô mới nhận ra là không phải, mà đó là một căn biệt thự đơn lập có sân vườn.
Với thiết kế sân vườn năm lớp* giúp sân vườn và biệt thự hoàn toàn hòa hợp cùng nhau, toàn bộ căn biệt thự đều được lắp kính sát trần cao 4m.
*Trong văn hóa kiến trúc truyền thống Trung Quốc, cụm từ này ám chỉ một kiểu thiết kế sân vườn phức tạp với nhiều không gian hoặc cả lớp khác nhau, thường được bố trí từ ngoài vào trong, tạo nên sự hài hòa giữa kiến trúc và thiên nhiên.
Sau khi bước vào nhà, một người đàn ông trung niên bước ra đón tiếp, trên khuôn của ông ấy tràn ngập vui mừng khi trông thấy Hoài Dữ Án và hỏi sao anh bất chợt về đây.
Hoài Dữ Án hỏi: “Chú An, trong tủ lạnh còn gì để ăn không?”
Chú An không ngờ rằng Hoài Dữ Án lại bất thình lình về viện Bắc nên trong tủ lạnh không chuẩn bị sẵn thức ăn, ông ấy nói: “Chỉ còn chút mì thôi.”
Thường ngày Hoài Dữ Án đều sống ở gần công ty, khi về viện Bắc đều sẽ báo trước với ông ấy một tiếng, một mình ông ấy không ăn được gì nhiều nên đã quen ăn uống thanh đạm, thường ngày đều là mau ngay nấu ngay.
“Vậy chú nấu một bát mì nóng cho cô ấy đi.”
Chú An âm thầm quan sát Khâu Ý Vãn, ông ấy mỉm cười trả lời rồi bước vào nhà bếp.
Khâu Ý Vãn còn chưa kịp nói câu nào thì đã được Hoài Dữ Án sắp xếp đâu vào đấy.
“Đi nào, lên lầu với anh trước, chú An làm xong sẽ gọi xuống.”
Hoài Dữ Án nắm lấy tay cô bước thẳng lên tầng hai, thế mà cô lại không hề từ chối.
Trên tầng hai, Hoài Dữ Án bước đến một trong những căn phòng rồi mở cửa, căn phòng rất lớn, rèm cửa được kéo kỹ.
Anh tiện tay mở một ngọn đèn màu ấm.
Cách bố trí trong phòng rất giản dị sạch sẽ, nội thất bằng gỗ màu đậm khiêm tốn, tạo cho người ta cảm giác cổ xưa nhưng lại xen lẫn chút thời thượng.
“Tìm đại chỗ nào đó ngồi đi, anh đi thay một bộ đồ khác.”
Hoài Dữ Án nói xong mới bước vào phòng thay đồ, Khâu Ý Vãn nhìn bóng dáng thẳng tắp rời khỏi của anh khẽ mím môi, cô bước sang ngồi trên chiếc ghế gỗ có tấm đệm lót.
Lát sau, Hoài Dữ Án bước ra, anh đã thay một bộ đồ bộ màu xám, mái tóc được chải chuốt gọn gàng cũng được anh làm rối, toàn thân anh đều trở nên lười nhác hơn.
“Anh không hề nói rằng sẽ dẫn em về nhà anh.” Khâu Ý Vãn quay sang hỏi anh.
Hoài Dữ Án bước đến tủ đầu giường đốt sáng cây nến thơm được đặt trên đó, là mùi hương tuyết tùng nhưng trong đó còn hòa lẫn một mùi kẹo caramel nhàn nhạt, khi ngửi vào rất thoải mái ấm áp.
“Tay nghề nấu ăn của chú An ngon như đầu bếp ở nhà hàng vậy, cứ tưởng rằng có thể cho em ăn bữa ngon nhưng ngờ đâu chỉ có thể nấu bát mì nóng mà thôi.”
“Em chỉ nói là thử xem, tốc độ của anh hình như hơi nhanh rồi đấy.”
Hoài Dữ Án đứng dậy bước đến tủ rượu lựa một chai rượu vang, anh khui ra rót một chút vào ly, kế đó lắc lư vài cái rồi chậm rãi thưởng thức.
Anh tựa vào quầy rượu, sau đó nghiêng đầu lười nhác liếc nhìn Khâu Ý Vãn nói: “Làm sao? Sợ anh ‘ăn’ em à?”
Khâu Ý Vãn không nói gì.
Ở ban công khách sạn, lúc cô và Hoài Dữ Án kết thúc cuộc trò chuyện thì cô chỉ nói rằng có thể thử với qua lại anh chứ không hề nói đến việc sẽ cùng anh làm gì ngay.
“Uống một ly không?” Hoài Dữ Án nâng ly rượu lên hỏi cô.