*Còn gọi là đeo bám người quyền quý.

Khâu Ý Vãn trông thấy bàn tay có nốt son đưa đến trước mặt thì chợt hơi ngớ ra nhưng cô vẫn không bắt lấy.

Hoài Dữ Án khẽ cười trong lòng, anh rút tay về, vẫn bày ra dáng vẻ không để bụng mà tựa lên ghế.

Khâu Ý Vãn quay sang chỗ khác, ngồi cách anh xa hơn, cô bỗng nhớ đến khi lên xe vẫn chưa nói với tài xế rằng mình đi đâu nên vội nói: “Đến viện dưỡng lão Tường Hòa.”

Thường thì khi cô rảnh rỗi sẽ đến viện dưỡng lão làm từ thiện, suy nghĩ của cô khi đó chính là dù sao mình cũng chỉ sống một mình, chi bằng đến tán gẫu chuyện vặt hay  kể chuyện hài với những người già còn đỡ hơn là ở nhà một mình.

Cho đến khi đến viện dưỡng lão, Hoài Dữ Án vẫn không chịu về, mới đầu anh còn tưởng Khâu Ý Vãn đến đây để thăm người thân trong nhà nhưng không ngờ rằng cô đến đây để làm từ thiện miễn phí.

Nghe viện trưởng của viện dưỡng lão nói rằng Khâu Ý Vãn rất hay đến đây, người già ở trong viện đều rất thích cô, thường ngày ở đây rất tẻ nhạt nhưng chỉ cần cô đến đây thì bầu không khí xung quanh sẽ trở nên nhộn nhịp hơn.

Hoài Dữ Án nhét tay vào túi quần và đứng từ xa nhìn Khâu Ý Vãn đang ngồi xổm ở trước mặt nhóm người già vừa kể chuyện cười vừa gọt táo cho họ, nụ cười trên mặt anh ngày càng rõ ràng hơn.

Mọi khi cô nhìn như rất lạnh lùng nhưng thật chất cũng khá thú vị đấy.

Khâu Ý Vãn gọt xong quả táo cuối cùng và đưa cho một ông cụ ở bên cạnh, cô nở cụ cười hiền hòa hỏi: “Có phải người nhà của ông sắp đón ông về nhà không?”

Ông cụ nhận lấy quả táo, mỉm cười hiền từ nói: “Đúng đấy, tuần sau sẽ đến đón ông.”

“Vậy tốt quá, ông ăn trước đi, cháu đi rót chút nước ấm cho mọi người.” Khâu Ý Vãn đứng dậy bước đến bàn trà, cô cầm lấy ấm nước chạy đi đổ thêm nước vào.

Tầm nhìn của Hoài Dữ Án di chuyển theo từng hành động của cô một lúc lâu rồi quay sang nói vài câu với viện trưởng xong mới xoay người bước ra cổng.

Trên xe, Hoài Dữ Án tựa lên ghế, tay anh kẹp lấy điếu thuốc, thỉnh thoảng sẽ di chuyển đến gạt tàn thuốc trên xe và gõ nhẹ hai cái để tàn thuốc vơi bớt.

Đôi khi tài xế sẽ âm thầm liếc nhìn anh một cái qua kính chiếu hậu nhưng lại không dám nói câu nào.

Cho đến khi Hoài Dữ Án hút xong điếu thứ hai thì Khâu Ý Vãn mới bước ra từ viện dưỡng lão, khi anh trông thấy bóng dáng của cô thì bàn tay đặt trên cửa xe hướng về phía cô khẽ ngoắc hai cái ra hiệu bảo cô lên xe.

Khâu Ý Vãn chần chừ hai giây rồi quyết định lên xe.

Tài xế lái xe chạy đi, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, nó yên tĩnh đến nổi làm cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Thật không ngờ cô Khâu còn là một người rất có lòng thương người.” Hoài Dữ Án phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi này, anh nói bằng giọng điệu phất phơ dường như còn xen lẫn chút ý cười.

Khâu Ý Vãn không trả lời, cứ xem như không nghe thấy gì cả.

Hoài Dữ Án đã gặp đủ kiểu phụ nữ nhưng trái lại kiểu người như Khâu Ý Vãn lại càng gợi lên lòng hứng thú của anh hơn.

Anh không hề để tâm mà còn nói thẳng ra: “Cô Khâu, tôi nghĩ có lẽ cô cũng cảm nhận được tôi có ý với cô nhỉ?”

Khâu Ý Vãn chợt có chút phản ứng, cô liếc nhìn anh một cái rồi lạnh lùng trả lời: “Không có.”

Cô không muốn thừa nhận.

“Không có hay là không muốn thừa nhận?” Anh nói rất chậm, dường như đã biết trước Khâu Ý Vãn sẽ trả lời như thế.

Khâu Ý Vãn không muốn tiếp lời anh.

Hoài Dữ Án cũng không vội: “Đúng lúc đã đến giờ cơm tối, liệu cô Khâu có nể mặt cùng nhau ăn một bữa không?”

Rất rõ ràng, anh vẫn muốn tiếp tục đeo bám lấy cô.

Khâu Ý Vãn nhanh chóng từ chối không chút do dự: “Xin lỗi, anh Hoài, chúng ta thật sự không thân.”

“Ăn một bữa cơm, tiếp xúc với nhau nhiều hơn thì sẽ thân thiết hơn thôi.”

Nói thật thì, với một người đàn ông có diện mạo xuất sắc và tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ như Hoài Dữ Án, nếu đặt ở trong giới giải trí thì đúng thật không có mấy ai có thể so sánh được với anh.

Quả thật tối qua lần đầu tiên Khâu Ý Vãn nhìn thấy anh thì đã có chút say đắm nhưng biển số xe khoa trương kia đã nhắc nhở cô, đây không phải là người cô có thể trêu chọc đến.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nếu cô không trêu chọc đối phương thì đối phương sẽ không trêu chọc cô. ( truyện trên app T Y T )

“Anh Hoài, hãy cho tôi xuống xe ngay đầu đường trước mặt đi, chúng ta quả thật không chung đường.” Lần này giọng điệu của Khâu Ý Vãn dịu dàng hơn trước.

Chỉ riêng biển số xe này thôi là cô đã không thể với tới.

Hoài Dữ Án nhận thấy sự kiên quyết của cô, anh mỉm cười và cũng không tiếp tục ép buộc, kế đó quay sang nói với tài xế: “Ngừng xe ngay phía trước để cô Khâu xuống xe.”

Sau khi xuống ngay đầu đường, Khâu Ý Vãn vẫn lễ phép nói lời cảm ơn rồi bước đi.

Hoài Dữ Án nhìn bóng dáng xa dần của cô khẽ cười một tiếng, kế đó nhanh chóng nhìn về phía trước bảo tái xế chạy đi.

Tương lai còn dài, anh luôn cảm thấy bọn họ sẽ gặp lại nhau lần nữa.

Bầu trời buổi tối vào mùa đông đã sớm đen như mực, ngọn đèn hai bên đường đang dần sáng lên, Khâu Ý Vãn men theo lề đường chậm rãi bước đi.

Cô không đón xe chạy về con đường Tháp Trống mà cất bước về phía con phố nhỏ ở phía trước.

Từ nhỏ thì cô đã thích đi dạo trên những con phố nhỏ ở Kinh Bắc, khi đến mùa đông thì sao có thể thiếu đi một xâu kẹo hồ lô hay bánh nếp, hay những củ khoai lang nướng nóng hổi nhưng hương thơm ngào ngạt kia được.

Từ đầu phố đi đến cuối phố, Khâu Ý Vãn ăn hết củ khoai và mua thêm một bịch hạt dẻ rang mới chịu bắt xe về con đường Tháp Trống.

Ớ phía bên đây, Hoài Dữ Án có một bữa tiệc, do sắp đến năm mới nên khó tránh khỏi có vài bữa tiệc xã giao.

Khi bữa tiệc kết thúc thì cũng đã hơn 10 giờ đêm, việc đầu tiên khi anh ngồi lên xe là uống một ngụm nước được đặt sẵn trên xe, sau đó anh ung dung đốt một điếu thuốc và tựa ngay cửa sổ xe chậm rãi phun ra một làn khói.

Bầu trời tối đen, chiếc ô tô màu đen thong thả rời khỏi cổng nhà hàng.

Khi Khâu Ý Vãn gặp lại Hoài Dữ Án một lần nữa là vào một buổi cắt băng khánh thành trước đêm Giao Thừa.

Mùa đông ở Kinh Bắc rất lạnh, Khâu Ý Vãn tham gia nghi thức cắt băng khánh thành với chiếc váy lễ phục cổ chữ V màu đỏ và mang một đôi giày cao gót 7cm, do quá lạnh nên khi bước xuống sân khấu xém chút nữa thì té ngã.

Một đôi tay kịp thời đỡ lấy cô: “Sao không khoác thêm áo?”

Khâu Ý Vãn quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt là Hoài Dữ Án đeo một cặp kính gọng vàng.

Anh rất khác với lần trước, lần này anh mặc một bộ vest tây kết hợp với giày da, cặp kính gọng vàng treo trên sống mũi thẳng tắp cùng với nụ cười xã giao, tạo một cảm giác nho nhã bại hoại*. 

*Nhìn vẻ ngoài rất lịch sự nhưng thật chất trong đầu toàn là những suy nghĩ xấu xa.

Khâu Ý Vãn có chút mê mẩn nhưng rất nhanh tỉnh táo trở lại, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Cảm ơn.”

Hoài Dữ Án rút tay bỏ lại vào túi quần, anh vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm và nói: “Chỉ mới trôi qua nửa tháng mà chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Khâu, chúng ta quả thật rất có duyên đấy.”

Khâu Ý Vãn khẽ mỉm môi, cô im lặng vài giây rồi nói: “Tôi còn có việc bận, đi trước đây.”

Cô xoay người vội vã rời khỏi.

Hoài Dữ Án bỗng nhiên gọi cô: “Cô Khâu.”

Khâu Ý Vãn nghe thấy bất chợt dừng lại bước chân, bàn tay nhấc lấy tà váy vô thức nắm chặt.

Cô không xoay đầu lại cũng không tiếp lời, cô biết Hoài Dữ Án vẫn còn điều muốn nói.

Hoài Dữ Án nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó anh cong môi bước lên trước nắm lấy cổ tay của Khâu Ý Vãn và kéo cô ra ban công, tránh né những người nhàn rỗi ở quầy lễ tân.

Khâu Ý Vãn như bị ma xui quỷ khiến nên không hề vùng vẫy, cứ như thế để mặc người đàn ông kéo mình ra ban công.

Khi đứng vững, Hoài Dữ Án buông tay cô ra, kế đó cởi bỏ áo khoác của mình khoác lên người cô.

“Đừng để bị lạnh.” Trong giọng nói dịu dàng của anh xen lẫn sự quan tâm.

Khâu Ý Vãn cuối đầu ngớ người ra nhìn chiếc áo khoác trên người mình, trong lòng bắt đầu cảm thấy rối rắm nhưng lại vô thức không muốn từ chối lòng tốt của anh.

Khoảng nửa tháng qua, người đàn ông mà cô hằng đêm mơ thấy lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt cô, anh vẫn muốn đối xử tốt với cô.

Khâu Ý Vãn phải thừa nhận rằng vào cái đêm đầu tiên cô gặp được anh, cô đã từng rung động trong phút chốc, sức hấp dẫn của người đàn ông này quá mạnh.

“Chắc hẳn anh Hoài không phải chỉ muốn tán gẫu với tôi đâu nhỉ?” Khâu Ý Vãn hỏi thẳng.

Hoài Dữ Án cúi đầu nhìn cô, ánh mắt của anh tràn ngập sự dò xét.

“Cách ăn nói của cô Khâu quả thật rất thẳng thắn.”

Anh rất thích điểm này, anh thật sự chán ghét cách ăn nói vòng vo.

Khâu Ý Vãn không nói gì đợi anh nói tiếp.

Hoài Dữ Án trông thấy cô lại bắt đầu im lặng bèn mỉm cười nói: “Cô quả thật rất thú vị, trong cuộc sống thường ngày cô cũng lạnh lùng thế sao?”

Cô vẫn luôn như thế, anh nghĩ chắc có lẽ trong cuộc sống thường ngày thì cô cũng không phải là một người rất nhiệt tình.

Khâu Ý Vãn nói: “Vẫn chưa đến bước tìm hiểu chuyện riêng, anh cũng không cần quan tâm tôi có lạnh hay không.”

Cô sống một mình quen rồi, cũng đều đối xử như thế với mọi người xung quanh.

Thực ra kể từ khi gặp thất bại thì tính tình của cô đã thay đổi rất nhiều, tính cách tự tin hăng hái khi trước cũng dần dần trở nên lạnh nhạt, dù đối mặt với ai thì đa số cũng đều là dáng vẻ lạnh lùng này.

Hoài Dữ Án mỉm cười nói: “Nếu đổi thành người khác thì tôi chắc chắn không có sự kiên nhẫn thế đâu, thế nhưng cô thật sự rất khác với bọn họ.”

Đa phần là vì những người trong giới này của bọn họ đều hết sức giả tạo, cho nên sự tồn tại khác biệt như Khâu Ý Vãn trở nên cực kỳ bắt mắt.

Khâu Ý Vãn chỉ nghĩ anh là người thích gặp dịp mua vui: “Tuy rằng tôi không hiểu anh là một người như thế nào, nhưng với thân phận của anh chắc chắn không phải là người mà một người bình thường như tôi có thể với tới được.”

Khách sạn tổ chức buổi cắt băng khánh thành hôm nay hẳn là nằm dưới trướng của một thương nghiệp nào đó có bối cảnh hùng hậu, Khâu Ý Vãn nghe nói rằng cũng rất có tiếng tăm ở Kinh Bắc.

Địa vị của người có thể nhận được lời mời đến tham dự chắc chắn cũng rất cao, cô không biết rõ về thân phận địa vị của Hoài Dữ Án nhưng cô biết chắc thân phận của anh không tầm thường chút nào.

Mà cô cũng bởi vì có ngoại hình xuất chúng nên mới được lựa chọn làm người đại diện cắt băng khánh thành.

Hoài Dữ Án mỉm cười: “Cô có thể thử tìm hiểu về tôi.”

Khâu Ý Vãn nói: “Vẫn là thôi vậy, tôi không đủ năng lực để ‘trèo lên’ cái giới kia của các anh.”

Cô không muốn ‘trèo cao’, cũng không muốn có liên hệ gì với bọn họ.

Hoài Dữ Án cười nói: “Ở chỗ tôi không có chuyện ‘trèo cao’.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play