Khi Hoài Dữ Án bước vào thì lập tức đưa tay ra hiệu ‘suỵt’ một tiếng với nhóm người chạy ra đón tiếp, anh đi thẳng lên tầng hai rồi bước về căn phòng mà nhóm người Khâu Ý Vãn đang chụp ảnh.
Vừa bước lên thì đã trông thấy cửa phòng bên phải được đóng hờ, khi nhìn qua khe cửa thì có thể thấp thoáng thấy được tình hình bên trong, đôi mắt đen như mực của Hoài Dữ Án khẽ nheo lại.
Lúc này Khâu Ý Vãn đang tựa người bên cửa sổ, cô nhắm mắt ngẩng đầu với thần thái mơ màng, ánh nắng chiếu rọi lên chiếc cổ thon thả của cô, làn da trắng nõn như đang phát sáng, mà loại cảm giác được toát ra từ người cô cũng quyến luyến đến làm cho người ta rung động chỉ với ánh nhìn đầu tiên.
“Ông đi xuống trước đi.” Hoài Dữ Án bảo tài xế đứng ở bên cạnh đi xuống trước.
Tài xế gật đầu, trước khi đi ông ta lại không nhịn được mà nhìn vào trong lần nữa.
Set ảnh cuối cùng, Mạnh Châu Nhiên bảo nhân viên kỹ thuật ánh sáng tạm tránh đi, sau đó cô ấy bảo Khâu Ý Vãn cởi bỏ áo sơ mi ra bao gồm cả áo bra.
Mới đầu Khâu Ý Vãn còn hơi chần chừ nhưng sau đó cô dứt khoát cởi ra, Mạnh Châu Nhiên bảo có thể dùng tay che phía trước, cô ấy chủ yếu là muốn chụp phần lưng cũng với góc mặt nghiêng.
“Thả lỏng nào, giống như khi nãy vậy, ở đây chỉ có tôi và cô, không còn ai khác.” Mạnh Châu Nhiên đặt máy ảnh xuống rồi bước đến điều chỉnh lại động tác của Khâu Ý Vãn.
Khâu Ý Vãn hít thở sâu để bản thân mình dần dần thả lỏng.
Cạnh cửa sổ, với tấm rèm màu trắng, ánh sáng trong phòng trở nên u ám lạnh lẽo, tỏa ra cảm giác tĩnh mịch.
Khi Khâu Ý Vãn bày xong động tác, Mạnh Châu Nhiên cũng điều chỉnh xong ống kính đồng thời còn đắp một lớp lưới mỏng lên ống kính, khi ảnh được chụp ra thì máu sắc của nó sẽ thiên về màu tối.
Tấm lưng xinh đẹp cùng với xương cánh bướm* hoàn mỹ của cô thật sự quá tuyệt vời, khi Mạnh Châu Nhiên dừng lại ngay cảnh cuối cùng cũng nhịn không được mà thưởng thức thêm vài giây.
*Còn gọi là xương bả vai.
“Xong rồi, buổi chụp ảnh rất thành công.” Mạnh Châu Nhiên hài lòng kiểm tra lại thành quả trong máy ảnh, cô ấy không thèm ngẩng đầu mà nói tiếp: “Cô có thể đi thay đồ rồi, còn tiền thù lao thì lát nữa tôi sẽ trả tiền mặt cho cô.”
Khâu Ý Vãn nhặt lại chiếc áo sơ mi rồi khoác vào, khi cô quay đầu lại thì đúng lúc chạm phải tầm nhìn của Hoài Dữ Án, cái người không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa, hai cặp mắt nhìn nhau, cô sững người trong giây lát rồi vô thức nâng tay che kỹ vị trí áo sơ mi ngay trước ngực và vội vàng chạy vào phòng tắm thay đồ.
Hoài Dữ Án ghi hết những biểu cảm của cô vào mắt, khóe môi hơi cong lên, anh nâng tay gõ cửa, ngay khi Mạnh Châu Nhiên nghe được và quay sang thì anh đã bước vào phòng.
“Ngọn gió nào thổi em đến đây đấy?” Mạnh Châu Nhiên chỉ liếc anh một cái rồi cúi đầu tiếp tục xem thành quả trong máy ảnh.
Hoài Dữ Án bước đến gần cửa sổ, anh nhìn ra bên ngoài rồi xoay người khẽ tựa lên cửa sổ, anh uể oải nói: “Đi ngang qua, nên lên đây thăm chị, sao, thăm chị cũng không được à?”
Mạnh Châu Nhiên ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Thôi đi, một người bận rộn như em mà lại đến thăm chị, nói ra cũng không sợ bị người khác trêu chọc, nói đi, chuyện gì?”
Hoài Dữ Án khoanh tay, tư thế tựa lên của anh ngày càng lười nhác: “Người mẫu đẹp đấy.”
Bàn tay ấn máy ảnh của Mạnh Châu Nhiên chợt dừng lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm rồi lại nhìn sang Hoài Dữ Án đang uể oải đứng đấy nhướng mày với ánh mắt sâu xa, kế đó cô ấy bước sang khẽ cười hỏi: “Gì đây? Em đến đây vì cô người mẫu này?”
“Em nghe nói gần đây chị họ thích một mẫu trang sức mới.” Hoài Dữ Án chậm rãi nói.
“Sao em biết thế?” Trái lại Mạnh Châu Nhiên khá bất ngờ, sau khi phản ứng lại thì mới nói tiếp: “Có phải Mạnh Châu Hoa nói cho em biết không?”
Cô ấy thật sự không thế nghĩ ra là ai đã nói với Hoài Dữ Án, chuyện này chỉ có đứa em trai đáng thương kia của cô ấy mới biết thôi.
Hoài Dữ Án không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cảnh cuối cùng thật sự rất đẹp, bức ảnh đó có thể cho em không?”
Tấm lưng trắng nõn không một chút thịt thừa, anh rất thích.
Dường như Mạnh Châu Nhiên hóng được mùi drama, nụ cười của cô ấy càng tươi hơn: “Em thích với cô gái trong đó?”
Hoài Dữ Án không trả lời chỉ mỉm cười nói: “Đưa ảnh cho em, ngày mai sẽ đưa trang sức đến đây cho chị.”
Mạnh Châu Nhiên không lập tức đồng ý hay từ chối ngay, cô ấy hỏi tiếp: “Thì em cứ nói xem có phải thích với con gái người ta không? Nếu không mà em lại muốn lấy ảnh thì thật sự khó mà giải thích rõ ràng đấy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tuy rằng đã biết được câu trả lời nhưng Mạnh Châu Nhiên vẫn muốn trêu đứa em họ hay tỏ vẻ lạnh lùng tôn quý trước mặt người khác này vài câu.
Hoài Dữ Án liếc về phía phòng tắm một cái rồi lại quay sang khẽ cười: “Chị họ, chị nghĩ sao?”
Mạnh Châu Nhiên cười nói: “Thật là chán ngắt, có ý với người ta thì thẳng thắn thừa nhận, biểu hiện của em đã rõ ràng như thế rồi còn gì, được rồi, lát nữa chị sẽ gửi ảnh cho em, còn trang sức thì…không phải chị nói muốn lấy đâu đấy.”
Hoài Dữ Án đứng thẳng người dậy, vờ như thuận miệng hỏi: “Cô ấy tên gì?”
“Khâu Ý Vãn.”
“Tên hay lắm, rất xứng với con người cô ấy.” Hoài Dữ Án mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Mạnh Châu Nhiên nhìn bóng dáng của anh chăm chú xoa mũi: “… Cố tình đến đây thế mà lại là vì tìm hiểu một cô gái, đồ thần kinh.”
Hoài Dữ Àn vừa rời khỏi thì Khâu Ý Vãn cũng đúng lúc thay lại quần áo của mình và bước ra từ phòng tắm.
Mạnh Châu Nhiên chuyển tầm nhìn từ cửa phòng sang Khâu Ý Vãn, cô ấy quan sát cô từ đầu đến chân, ‘chậc chậc’ vài tiếng rồi nói: “Với ngoại hình này của cô nếu bước vào giới giải trí chắc chắn sẽ được nổi tiếng, cô có ý định muốn đi thử vai gì không?”
Khâu Ý Vãn sững sờ, nhanh chóng tiếp lời: “Thôi ạ.”
Cái giới đó nhìn như tươi đẹp nhưng thật ra nó tràn ngập cạm bẫy cùng dơ bẩn.
“Vậy thôi, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thế, khi cô đi xuống sẽ có người đưa tiền thù lao cho cô.”
…
Khi Khâu Ý Vãn nhận được tiền thù lao và bước ra khỏi nhà của Mạnh Châu Nhiên thì đập vào mắt là chiếc ô tô màu đen tối qua.
Còn chưa kịp đợi cô bắt xe, kính xe của chiếc ô tô đó đã chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt nam tính của Hoài Dữ Án hiện ra.
“Đi đâu? Chở cô một đoạn.”
Giọng nói của anh còn rõ ràng hơn so với tối qua.
Khâu Ý Vãn chần chừ một lúc rồi nói: “Không cần làm phiền anh, tôi tự bắt xe là được.”
Hoài Dữ Án nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh buồn cười nói: “Xem ra hôm nay cô Khâu đã có chút đề phòng tôi, hôm qua không có ý gì đâu.”
Khâu Ý Vãn trầm mặc, đúng thật bây giờ cô có lòng đề phòng với người đàn ông này, cũng chỉ vì ánh mắt nhìn xuyên qua khe cửa khi nãy.
“Lên xe đi, bên ngoài trời lạnh.” Hoài Dữ Án nói tiếp, trong giọng nói dịu dàng xen lẫn sự kiên quyết.
Khâu Ý Vãn nhìn lớp tuyết được đọng lại trên mặt đất mím môi, sau cùng vẫn quyết định bước sang bên kia mở cửa ghế sau ngồi vào.
Một cảm giác khó tả, dường như người đàn ông này có một phép màu nào đó có thể dẫn dắt người ta bước về phía anh.
Tài xế trông thấy Khâu Ý Vãn đã ngồi vào và đóng cửa xe lại bèn lập tức nâng vách ngăn lên, sau đó khởi động xe rời khỏi nhà của Mạnh Châu Nhiên.
Khi Khâu Ý Vãn thấy thế, trực giác nói cho cô biết rằng người đàn ông bên cạnh có chuyện muốn nói với cô.
Quả nhiên một giây sau cô nghe được giọng nói của người đàn ông vang lên: “Cô đắc tội với nhà họ Tưởng?”
Anh biết được những thông tin khác về Khâu Ý Vãn là vì khi nãy bước xuống không bao lâu thì nhận được tin nhắn.
Khi nghe được ba chữ nhà họ Tưởng, Khâu Ý Vãn bỗng chốc nảy lòng cảnh giác với Hoài Dữ Án.
“Anh có ý gì?” Khâu Ý Vãn cau mày.
Cô chợt có cảm giác không vui khi bị người khác nhìn trộm, nhất là khi đối phương là một người xa lạ.
Hoài Dữ Án cũng không giải thích, anh chỉ nói: “Muốn tìm hiểu về cô, một người giữa đêm khuya không hề có lòng đề phòng đã bước lên xe tôi.”
Khâu Ý Vãn có chút tức giận: “Tôi muốn xuống xe.”
‘Cô có đề phòng đấy được chứ? Nếu không phải do biển số xe không hề có chút khiêm tốn nào của anh thì cô chắc chắn sẽ không đi nhờ xe của anh.’
Hoài Dữ Án đưa tay giữ lấy bàn tay mở cửa xe của cô: “Nếu tôi nói rằng tôi có thể giúp được cô, vậy cô còn muốn xuống xe không?”
Khâu Ý Vãn vùng vẫy khỏi tay anh: “Tôi không cần, làm phiền anh bảo tài xế dừng xe lại.”
Cô nói xong bèn xoay người mở cửa xe, nhưng chưa kịp chạm đến tay nắm xe thì đã bị Hoài Dữ Án bắt lấy.
“Tôi không hề có ý xấu, cô bình tĩnh lại nào.”
Hầu như cả người của Hoài Dữ Án đều đè lên cô, Khâu Ý Vãn trông thấy khuôn mặt gần trong gan tấc của anh thì bỗng nhiên có chút hoảng loạn: “Anh muốn làm gì, buông tôi ra!”
Hương tuyết tùng xen lẫn hương thuốc lá của riêng anh làm cho cô bất chợt nhịn thở.
Tiếp xúc với một người đàn ông với khoảng cách gần như thế làm cho cô có một loại cảm giác khó hiểu, rất kỳ lạ.
Hoài Dữ Án buông cô ra, ngồi về chỗ của mình và nói bằng giọng ngay thẳng: “Không phải mỗi một lần chụp ảnh chân dung đều là Mạnh Châu Nhiên.”
Khâu Ý Vãn cau mày, cô hiểu được lời của Hoài Dữ Án nhưng vẫn lạnh lùng trả lời: “Dù là vậy cũng không liên quan gì đến anh.”
Thực ra hôm nay là lần đầu tiên cô hẹn người ta chụp ảnh chân dung, trước đây chưa từng hẹn qua.
Hoài Dữ Án không hề để tâm đến giọng điệu lạnh lùng của cô, anh khẽ cười một tiếng: “Phải làm sao đây, tôi thích cô cho nên muốn lo chuyện bao đồng.”
Anh nói rất chậm rãi nhưng giọng điệu chậm rãi này lại khiến cho người ta không tài nào xem nhẹ được.
Khâu Ý Vãn nhìn anh, đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc: “Tôi không quen anh.”
Hoài Dữ Án mỉm cười nói: “Bây giờ làm quen cũng chưa muộn.”
“Xin chào, tôi tên Hoài Dữ Án.”