Thẩm phụ tức đến không chịu nổi, nhưng dù sao ông ấy cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, chỉ đành hậm hực ngồi xuống, tự tay cầm ấm rót trà uống, kết quả lại rót ra nước lã.
Thẩm phụ: “……”
“Nhạc phụ, Thanh Ngô thường hay tới thư phòng, nên con đã thay trà bằng nước lã rồi.” Liễu Ứng Cừ hiện tại không dám chọc giận Thẩm phụ, đành nhẹ nhàng, cẩn thận giải thích.
“……” Thẩm phụ không nói được lời nào, chỉ còn cách cầm ly nước lã lên, cố gắng dập tắt lửa giận trong lòng. Nhưng càng nghĩ càng tức.
Việc mua được lương thực lần này xem như tạm thời ứng phó được với nạn hạn hán. Thẩm phụ tự an ủi bản thân, chỉ cần xử lý tốt, nhất định sẽ nhận được ban thưởng từ Bệ hạ.
“Cha đã gom hết số gạo cũ của Đại Chiêu, nhưng một số người bán lương thực không chịu bán. Cha thấy trong trấn, cả phủ huyện cũng đều tăng giá, một cân lương thực đã lên đến hai trăm văn, cái giá này còn được coi là thấp. Có nơi giá còn lên đến năm trăm văn, thậm chí một số phủ huyện không mở kho lương, để mặc lương thực mốc meo, cũng không chịu phân phát cho dân.”
Thẩm phụ trên đường đi cũng chứng kiến không ít cảnh kinh sợ, nhìn thấy Đại Chiêu chìm trong thảm họa hạn hán, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương xót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play