Trông thấy bộ dạng anh tuấn của Liễu Ứng Cừ, Đàm Đại Nương vừa mừng vừa tủi: "Con sống ở kinh thành có ổn không?”
"Con sống tốt lắm, công việc ở Hàn Lâm Viện rất thanh nhàn, không bận rộn bằng các vị quan lớn.” Liễu Ứng Cừ cười đáp, hắn mặc quan bào màu xanh lục, đai lưng ngọc còn pha ngọc vụn.
Từ lúc vào kinh thành, người nhà họ Đàm đã bị cảnh phồn hoa chốn này làm hoa mắt. Khắp nơi là đài cao lầu gác, đủ món đồ hiếm lạ, người qua kẻ lại ai cũng ra dáng phú quý, chỉ cần đi đến gần hoàng thành thì sẽ cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm.
Vào Liễu phủ, họ vẫn còn thấy bỡ ngỡ. Thấy căn nhà được lát đá cẩm thạch, bình hoa trên bàn bình ngọc trắng, trên sàn có một chiếc lư hương màu tím pha vàng, đang toả hương vấn vít.
Cái tính tham lam lại trỗi dậy. Thấy Liễu Ứng Cừ đã dàn xếp cho Đàm Đại Nương xong, bọn họ nhảy ra ngay.
“Ứng Cừ, cữu cữu……” Đàm Lão Nhị chưa kịp nói hết, Liễu Ứng Cừ đã lùi mấy bước.
“Các người quên đạo sĩ đã nói gì à? Chúng ta không thể ở chung một phòng, không thì ta sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play