Liễu Ứng Cừ ủ rũ đi về phòng ngủ. Thành tích của hắn đã được Lưu phu tử công bố, xếp hạng ba mươi trong lớp. Lưu phu tử duy chỉ không chắc chắn về câu hỏi cuối cùng trong phần sách luận.
Dù đã “nhặt” được một vị sư phụ, Liễu Ứng Cừ cũng không lấy làm vui vẻ mấy. Hắn không có chí hướng lớn, chỉ mong đỗ đạt tú tài mà thôi. Nghĩ đến sự nghiêm khắc vang danh bốn bể của Lưu phu tử, lòng Liễu Ứng Cừ lại thêm phần khổ não.
“Ứng Cừ, thế nào rồi?” Tiêu Minh ngẩng đầu khỏi sách, hỏi: “Lưu phu tử nói gì với ngươi thế?”
“Ngài ấy bảo ta về suy ngẫm cho thật kỹ, rồi viết một bản kiểm điểm dài một vạn chữ.” Liễu Ứng Cừ đặt đồ đạc của mình vào chỗ. Hắn khựng lại một chút, rồi lấy từ trong bọc ra một ít ngà voi, một thứ vật liệu tương đối rẻ tiền. Ở nước Thanh có voi chiến, đôi lúc sau các trận đánh, người ta có thể nhặt được ngà voi bị gãy, nhưng thường chỉ toàn là loại vụn nhỏ.
Sau khi bán thảo dược xong, trên phố bán thuốc có một tiệm đồ trang sức. Chẳng hiểu vì sao, Liễu Ứng Cừ dừng lại một chút trước cửa tiệm, sau đó ghé qua vài sạp nhỏ mua một ít ngà voi.
“Mua ngà voi để làm gì đấy?” Tiêu Minh tinh mắt thấy được, nghi ngờ hỏi.
Liễu Ứng Cừ cười đáp: “Thích thì mua thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play