Câu hỏi bất ngờ của Tô Dung khiến Vương Kiến Quốc khựng lại, ngập ngừng trả lời: “... Có lẽ vì mất điện?”
Theo quy tắc, khu đồ dùng gia đình không bao giờ mất điện, nhưng vì chưa rõ quy tắc này có thật hay không, Vương Kiến Quốc vô thức ghi nhớ chi tiết "mất điện" này.
Sắc mặt của Tô Dung ngày càng khó coi, cô tiếp tục hỏi: “Nếu ngay cả khu đồ dùng gia đình - nơi không bao giờ mất điện - cũng bị mất điện, vậy thì những khu vực khác của siêu thị sẽ thế nào?”
“Dĩ nhiên cũng mất điện rồi!” Triệu Bằng gần như sụp đổ: “Cô mẹ nó rốt cuộc đang nói cái gì thế? Có phải đã bị ô nhiễm rồi không?”
Tô Dung bất lực thở dài. Cô không cố tình kéo dài thời gian mà chỉ đang cố gắng làm rõ suy nghĩ của mình: “Nếu toàn bộ siêu thị đều mất điện, thì hệ thống làm lạnh ở khu thủy sản có phải cũng không còn hoạt động hay không?”
Câu nói này khiến Vương Kiến Quốc lập tức hiểu ra: “Ý của cháu là, có vài loài hải sản ở khu thủy sản đã thoát ra ngoài?”
“Nhưng không phải quy tắc đã nói rằng khi hải sản thoát ra ngoài thì nó cũng hoàn toàn an toàn hay sao?” Giọng Triệu Bằng lạc đi, gần như muốn bật khóc, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra khả năng tuyệt vọng ấy.
Nghĩ đến quy tắc đã sớm chuyển thành màu đỏ tươi kia, khóe miệng Tô Dung nhếch lên: “Nếu quy tắc đó là giả thì sao?”
“Vậy thì có nghĩa là, những loài hải sản bò ra khỏi bể nước... cực kỳ nguy hiểm.”
Một khoảng im lặng đáng sợ bao trùm. Ba người bọn họ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau đầy cảnh giác. Cuối cùng, Vương Kiến Quốc ra lệnh: “Chạy!”
Khi cả ba quay đầu bỏ chạy khỏi khu thủy sản, bóng đen trước đó lại một lần nữa lướt qua họ. Khác biệt là, lần này khoảng cách giữa bóng đen ấy và bọn họ gần hơn rất nhiều.
“Đừng giết tôi mà!” Triệu Bằng gào lên trong hoảng loạn, không ngừng gào lên: “Cái cô gái kia kìa, chắc chắn cô ta ngon hơn! Đi giết cô ta đi!”
Đệt! Thằng cha này!
Tô Dung âm thầm rủa một tiếng, cố gắng tăng tốc. Ai cũng biết khi bị thú săn mồi truy đuổi, bạn không cần phải chạy nhanh nhất, chỉ cần không chạy chậm nhất là đủ.
Rất tiếc, người chạy chậm nhất chính là Tô Dung.
So với nam giới, thể chất của phụ nữ vốn yếu hơn khi không qua rèn luyện.
Tô Dung cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt quét quanh để tìm kiếm bất kỳ phương pháp hoặc công cụ nào có thể giúp cô vượt qua đối thủ, ví dụ như ném đá hay vật cản gì đó.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng đen đột nhiên lao đến Triệu Bằng vẫn luôn miệng la hét.
“Á!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Triệu Bằng ngã xuống đất, hai tay điên cuồng quờ quạng trên đầu mình.
Tô Dung và Vương Kiến Quốc bất giác dừng lại. Trước mắt họ, trên đầu của Triệu Bằng xuất hiện một con bạch tuộc. Đó là một con bạch tuộc màu xanh đậm, kích thước bằng một người trưởng thành, toàn thân bốc lên mùi tanh tưởi ghê rợn. Tám chiếc xúc tu của nó bám chặt lấy khuôn mặt của Triệu Bằng, miệng của nó bao trọn lấy đầu cậu ta, từng chút từng chút một cắn nuốt xuống. (App T-Y-T)
Triệu Bằng chỉ cảm nhận được cơn đau dữ dội ập đến trên đỉnh đầu mình, như thể hộp sọ của cậu ta bị ai đó mở tung. Cậu ta muốn hét lên, nhưng có thứ gì đó giống xúc tu chặn cứng cổ họng, xé rách cả lưỡi của cậu ta, chỉ để lại những tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Đôi mắt của cậu ta bị lực hút kéo căng, lồi hẳn ra ngoài, dường như sắp vỡ tung bất cứ lúc nào.
Nỗi đau, đau đớn không gì tả xiết. Trong tuyệt vọng tột cùng, Triệu Bằng cuối cùng cũng được giải thoát bằng cái chết.
Ở bên ngoài, Tô Dung mơ hồ nghe thấy âm thanh “rốp rốp” của tiếng xương sọ bị nghiền nát từ miệng con bạch tuộc. Những tiếng hét của Triệu Bằng bị bóp nghẹt trong khoang miệng của con quái vật, yếu dần rồi biến mất. Chỉ có dòng máu đỏ không ngừng chảy ra từ kẽ miệng, hòa lẫn với chất dịch màu trắng vàng từ óc của cậu ta.
Nhìn cảnh tượng ghê rợn ấy, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tô Dung. Rõ ràng, tốc độ của bạch tuộc vượt xa họ, chứng tỏ quy tắc “chạy nhanh sẽ an toàn” hoàn toàn vô dụng ở đây. Có lẽ tiếng la hét của Triệu Bằng đã thu hút sự chú ý của con quái vật, khiến cậu ta trở thành mục tiêu đầu tiên.
“Đừng nhìn nữa, chạy mau!” Tiếng quát của Vương Kiến Quốc kéo Tô Dung ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhanh chóng hoàn hồn và chạy theo ông.
Khi cả hai thoát khỏi khu thủy sản, họ dừng lại, thở hổn hển.
Siêu thị trở lại vẻ yên tĩnh như lúc họ mới vào. Ánh sáng lạnh lẽo từ đèn huỳnh quang phủ lên khuôn mặt tái nhợt của cả hai. Vương Kiến Quốc nói với vẻ mặt trầm trọng: “Giờ thì sao đây? Chỉ còn lại hai chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta không tìm ra cách thoát thân, chắc chắn chúng ta sẽ chết.”
“Chúng ta phải đến nhà kho.” Tô Dung liếm đôi môi khô nứt rồi nói: “Chú còn nhớ tờ giấy mà chúng ta đã thấy ở khu thủy sản chứ?”
“Trai tiền?” Vương Kiến Quốc hỏi.
Tô Dung gật đầu: “Thứ chúng ta cần chính là tiền. Cái tên gọi ‘con trai tiền’ không phải đang ngầm chỉ điều gì đó sao? Có lẽ trong nhà kho có loại trai tiền này, hoặc ít nhất là có manh mối giúp chúng ta tìm ra nó.”
“Nhưng quy tắc có nói rằng người không phải nhân viên thì không được vào nhà kho.” Vương Kiến Quốc ngập ngừng: “Chẳng lẽ quy tắc này cũng là giả?”
Đây là một quy tắc in đậm màu đen. Tô Dung, giờ đã tin vào khả năng phân biệt đúng sai của mình, không hề nghi ngờ nó.
Cô cau mày: “Chắc chắn chúng ta đã bỏ qua điều gì đó.”
Nhà kho chỉ cho nhân viên vào, nhưng cả siêu thị đã được họ lục soát kỹ lưỡng, và rõ ràng không có bất kỳ nhân viên nào khác tồn tại ở đây. Chẳng lẽ nhà kho là khu vực không thể mở được sao?
Điều đó hiển nhiên là không hợp lý, bởi lẽ quái đàm phải có cách cho người tham gia tìm được đường sống, nếu không thì ngay từ đầu cứ giết hết bọn họ đi chẳng phải đơn giản hơn sao?
Đột nhiên, ánh mắt Tô Dung sáng bừng: “Nhân viên? Cháu biết rồi!”
“Cháu nghĩ ra gì sao?” Vương Kiến Quốc hỏi, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Tô Dung hiếm khi nở nụ cười, nhưng lần này cô không giấu được sự phấn khích, lập tức bước nhanh về phía cửa chính: “Quầy thu ngân! Trên chiếc ghế ở đó - nơi mà cháu tìm thấy bản quy tắc đầu tiên – có một bộ đồng phục nhân viên!”
Đi sau cô, Vương Kiến Quốc lập tức hiểu ra: “Ý cháu là, nếu chúng ta mặc đồng phục nhân viên, chúng ta sẽ được tính là nhân viên và có thể vào nhà kho?”
“Cháu đoán vậy.” Tô Dung khẳng định. “Ngoài cách này ra, chúng ta chẳng còn cách nào khác.”
Dù nghe có vẻ không mấy đáng tin, nhưng trong tình thế không còn lựa chọn nào khác này, không thể cũng phải biến thành có thể.
Hai người bọn họ tiến đến quầy thu ngân, quả nhiên thấy bộ đồng phục nhân viên vắt trên ghế. Đó là một chiếc đồng phục màu đỏ trông hết sức bình thường.
Tô Dung nhấc chiếc đồng phục lên, nhìn một lúc, như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng tối lại: “Chỉ có một bộ thôi. Ai sẽ mặc?”
“Thế nào cũng được, cứ đến nhà kho đã rồi tính.” Vương Kiến Quốc đáp qua loa, rồi nhắc nhở: “Trước khi đến nhà kho, chúng ta phải đi qua khu thời trang. Cháu còn nhớ quy tắc ở đó chứ?”
Được ông nhắc nhở, Tô Dung mới sực nhớ ra, vội nói: “Quy tắc ở khu thời trang có vấn đề.”
“Ý cháu là gì?”
“Chú còn nhớ Hoàng Đào chứ? Cô ấy đã đến khu thời trang trước khi biến thành như vậy. Với tính cách nhát gan của cô ấy, chắc chắn sẽ không vi phạm quy tắc, nhưng vẫn xảy ra chuyện. Điều đó cho thấy quy tắc đó là sai.”
Vương Kiến Quốc gật đầu đồng tình. Việc Hoàng Đào gặp chuyện có khả năng lớn là do quy tắc 【Nếu nhìn thấy ma-nơ-canh kỳ lạ, hãy nhắm mắt và đếm thầm mười giây.】 của khu thời trang đã sai.
Nhưng nếu vậy, vấn đề lại xuất hiện: làm thế nào mới là đúng?
Có một điều chắc chắn, Hoàng Đào đã chạm mặt ma-nơ-canh. Theo mô tả của Mẫn Tĩnh Di, bước chân của Hoàng Đào đã dừng lại một lúc. Có lẽ cô ấy đã lựa chọn đứng im tại chỗ khi gặp ma-nơ-canh mới dẫn đến những chuyện sau này.
Do dự một chút, Vương Kiến Quốc đưa ra giả thuyết: “Có thể nào chúng ta phải làm ngược lại quy tắc sai, nghĩa là thấy ma-nơ-canh thì phải chạy ngay lập tức?”
Ông đã từng trải qua quái đàm và biết rằng có một số quy tắc sai vốn mang tính đánh lạc hướng. Cũng có những quy tắc sai mà chỉ cần làm ngược lại là đúng.
Tô Dung không có ý kiến gì, nghe vậy liền gật đầu: “Có khi đúng là thế thật.”
Hai người bọn họ nhìn nhau, ánh mắt toát lên vẻ thấy chết không sờn, rồi cùng tiến vào khu thời trang.
Đây là nơi cả hai chưa từng đặt chân đến. Khi vừa nhìn thấy những con ma-nơ-canh, họ suýt chút nữa thì cũng bị dọa sợ, tưởng chừng vừa bước vào đã gặp ngay điều quái dị. May mắn là Vương Kiến Quốc phản ứng nhanh hơn: “Quần áo trên người mấy con ma-nơ-canh này đều vừa vặn, chắc không sao đâu.”
Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, bước theo ông, cẩn thận đi vào. Bước giữa những dãy kệ quần áo dày đặc, ngoài tiếng bước chân của chính mình thì cũng không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Cả hai đi thật nhanh, mong sớm vượt qua khu vực nguy hiểm này.
Nhưng “Nó” – vốn đã mạnh lên – hiển nhiên sẽ không để họ đạt được mục đích dễ dàng. Chỉ trong chớp mắt, cuối hành lang đột ngột xuất hiện một con ma-nơ-canh có hình dạng cực kỳ kỳ lạ. ( truyện trên app T•Y•T )
Nó mặc một chiếc áo ngắn có bốn đôi tay áo, phía dưới là chiếc quần đen có tám ống quần. Tám ống quần xoay tròn tạo thành một vòng, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ có những cái xúc tu thò ra từ nơi đó.
Rõ ràng chỉ là một con ma-nơ-canh nhựa không có ngũ quan, nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác như một con người thật đang đứng sừng sững ở đó.
Vừa nhìn thấy con ma-nơ-canh, mắt Tô Dung trợn to, cô lập tức quay người bỏ chạy. Vương Kiến Quốc bám sát phía sau, nhưng hành lang chật hẹp không cho phép ông vượt qua cô để chạy trước.
Ông cảm thấy sau lưng mình như có một luồng hơi nóng phả tới, tựa hồ có thứ gì đó đang đuổi sát mình. Vương Kiến Quốc bắt đầu nghi ngờ liệu cách làm của họ có sai hay không, rằng họ không nên quay lưng bỏ chạy. Ý nghĩ muốn đứng lại rồi nhắm mắt làm theo quy tắc hay quay đầu nhìn xem con ma-nơ-canh ấy thế nào cứ lởn vởn trong đầu ông.
Nhận thấy tiếng bước chân phía sau của Vương Kiến Quốc bắt đầu chậm lại, lòng Tô Dung siết chặt, cô không ngoảnh đầu mà vội hỏi lớn: “Chú không sao chứ, chú Vương?”
Tiếng gọi của cô kéo tâm trí Vương Kiến Quốc trở lại. Ông lập tức tăng tốc, đuổi kịp Tô Dung: “Không sao, sắp ra khỏi đây rồi!”
Hai người cắm đầu cắm cổ chạy, cuối cùng cũng thoát khỏi khu thời trang. Tô Dung thở hồng hộc, mỉm cười khổ sở: “Lượng vận động hôm nay còn nhiều hơn cả kỳ nghỉ hè của cháu gộp lại.”
“Vậy thì cháu nên tập luyện nhiều hơn đi.” Vương Kiến Quốc khẽ nhắc nhở, nhìn về phía cánh cửa sắt đóng kín phía trước. “Nhà kho ở ngay đây rồi.”
Tô Dung chậm rãi lấy bộ đồng phục nhân viên ra, đưa cho Vương Kiến Quốc. Cô cau mày, ánh mắt ghim chặt vào chiếc áo, cắn chặt răng như đang đấu tranh nội tâm dữ dội: “Chú…”
Vương Kiến Quốc đưa tay nhận chiếc áo, đồng thời quan tâm hỏi: “Cháu làm sao vậy?”
Ngay khi tay ông sắp chạm vào đồng phục, Tô Dung đột ngột rụt cánh tay đang cầm bộ đồng phục lại. Cô thở dài nặng nề, nghiêm túc nói: “Có một chuyện, cháu nghĩ mình cần nói rõ trước với chú.”
“Chuyện gì?”
“... Mặc bộ đồng phục này, rất có thể sẽ không bao giờ rời khỏi đây được nữa.”