Vương Kiến Quốc sững sờ: “Tại sao?”
Khi mọi thứ dường như sắp sáng tỏ, hóa ra họ lại rơi vào một cái bẫy khác. Tô Dung nuốt vị đắng chát trong cổ họng xuống, bình thản nói: “Phương pháp rời khỏi đây mà chúng ta bàn bạc trước đó dựa trên tiền đề là tất cả đều là khách hàng. Nhưng nếu mặc bộ đồng phục này, chúng ta sẽ mất đi thân phận khách hàng. Lúc đó liệu chúng ta còn có thể dùng cách này để rời đi hay không?”
Đây là điều cô đã nghĩ tới ngay khi cầm bộ đồng phục lên. Không phải cô lo xa, mà là những cái bẫy trong Quái Đàm Quy Tắc này quá nhiều, khiến cô không thể không đề phòng.
Đặc biệt là khi Tô Dung nhớ lại cái câu trên mảnh giấy mà họ tìm được — “Nếu đã luôn có người phải hy sinh.”
Tình huống nào sẽ khiến một nhóm nhất định phải có người hy sinh? Chỉ có thể là tình huống này.
Nghe Tô Dung trả lời, Vương Kiến Quốc mới nhận ra vấn đề. Quả thật, trong Quái Đàm Quy Tắc, thân phận của mỗi người đều rất quan trọng. Nếu mặc đồng phục nhân viên vào, rất có thể họ sẽ thật sự trở thành nhân viên.
Khách hàng có thể thanh toán rồi rời khỏi siêu thị, nhưng còn nhân viên? Chẳng lẽ lại phải đi tìm “Nó” để xin nghỉ việc?
“... Cảm ơn cháu vì đã nói điều này với chú.” Sau một khoảng lặng, Vương Kiến Quốc bỗng lên tiếng.
Chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, trong tình huống này mà Tô Dung vẫn chọn nói ra sự thật quả là điều đáng quý biết bao.
Bởi lẽ, nếu cả hai thật sự phải đối đầu, chỉ xét về thể chất, Tô Dung chắc chắn không phải đối thủ của Vương Kiến Quốc.
Nếu cô không nói ra sự thật, có lẽ chỉ khi cầm tiền ra đến quầy thanh toán, Vương Kiến Quốc mới nhận ra được vấn đề. Nhưng đến lúc đó, ông chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, hoàn toàn không nghĩ tới việc Tô Dung đã sớm đoán ra.
Mặc dù giấu đi sự thật sẽ đem lại lợi ích cho bản thân nhưng Tô Dung vẫn chọn cách nói thật. Chỉ riêng sự dũng cảm khi làm điều đó đã khiến người ta phải nể phục rồi. (App T-Y-T)
Tô Dung lắc đầu, khẽ nói: “Hai ngày qua cảm ơn chú rất nhiều.”
Cô nhìn nhận rõ ràng rằng, từ lúc bước vào quái đàm cho đến giờ, nếu không có sự áp chế mạnh mẽ và duy trì trật tự của Vương Kiến Quốc, thì dù cô có thể nhìn ra những quy tắc sai, cô cũng chưa chắc đã sống được đến bây giờ.
Đối phương đã làm hết sức mình, vậy thì cô cũng nên sống không thẹn với lòng. Dù sao cô cũng là một thám tử, thiên về công lý một chút vẫn tốt hơn.
Vương Kiến Quốc nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt ông là sự kiên định: “Vậy thì chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh mà quyết định. Đặt bộ đồng phục ở giữa, mỗi người lùi lại một đoạn. Chú sẽ đếm ba hai một, sau đó chúng ta lao lên giành. Ai mặc được đồng phục lên người đối phương trước thì thắng.”
Bỏ qua sự chênh lệch về thể chất giữa hai người bọn họ, cách này có vẻ khá công bằng. Tuy nhiên, Tô Dung cũng không bỏ qua việc đối phương sau khi đặt bộ đồng phục xuống đất đã siết chặt nắm đấm, và mũi chân khi bước ra xa đã hơi xoay, không hoàn toàn hướng về phía trước.
Với kinh nghiệm nhiều năm đối phó với tội phạm, Tô Dung biết rõ, những hành động như vậy chính là dấu hiệu cho thấy đối phương chuẩn bị bùng nổ tấn công.
Lòng cô dấy lên một chút căng thẳng, quay lưng lại với bộ đồng phục và Vương Kiến Quốc, đã sẵn sàng chờ đến lúc ông đếm đến "một" thì lập tức chạy về khu thời trang để lánh nạn. Bất kể thế nào, cô cũng không thể dễ dàng chịu thua như vậy.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà nghĩ rằng cô đang ở thế hoàn toàn bất lợi, thực tế Tô Dung chưa hề rơi vào tuyệt vọng. Cô vốn là một thám tử từng đối đầu với hàng trăm, hàng nghìn tên tội phạm, nếu nói về kỹ năng tự vệ và kỹ năng chiến đấu, cô tuyệt đối không thua kém bất kỳ ai. Nếu không nhờ vào điều đó thì cô cũng đã chẳng dám nói ra sự thật từ đầu.
Thế nhưng, chưa kịp nghe thấy tiếng đếm “ba hai một”, Tô Dung đã nghe giọng nói bình thản pha chút ý cười của Vương Kiến Quốc vang lên từ sau lưng: “Quay lại đi.”
“Sao chú lại...” Tô Dung nghi hoặc quay người lại, nhìn thấy Vương Kiến Quốc đã mặc xong bộ đồng phục màu đỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Vương Kiến Quốc bước đến, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Dung: “Dù sao chú cũng là một quân nhân, làm sao chú có thể để một cô bé mới 18 tuổi như cháu đi chết được?”
Tô Dung sững người, sau đó hiểu ra mọi chuyện. Người đàn ông này quả nhiên là một người tốt, còn tốt hơn cô tưởng tượng. Đáng tiếc thay, giống như ở thành phố H trước kia, người tốt luôn khó mà có thể sống được.
Dù vậy, ông đã không còn nhìn cô nữa, ánh mắt hướng thẳng vào cánh cửa nhà kho: “Thật ra chú có thể nhận ra, trong sáu người chúng ta, cháu là người thông minh nhất. Đừng phản bác, người lớn không ngu ngốc đâu. Một khi đã bước vào quái đàm và thoát ra thành công, cháu chắc chắn sẽ bị ‘Nó’ đánh dấu. Trong tương lai, cháu sẽ lại bước vào quái đàm một lần nữa. Có lẽ chú sẽ chết trong lần tới, nhưng cháu thì khác.”
Ông nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Cháu nhất định sẽ sống lâu hơn chú.”
Nói rồi, ông không để ý đến phản ứng của Tô Dung mà đẩy cửa kho bước vào, bóng lưng của ông dần chìm vào màn đêm.
Tô Dung đứng tại chỗ, thở dài thật dài. Cô từng nghĩ rằng chỉ cần vượt qua quái đàm này là mọi chuyện sẽ trở lại bình yên. Dù sao trên thế giới này có biết bao nhiêu người, xác suất để cô bị chọn lại là rất nhỏ.
Nhưng nếu lời Vương Kiến Quốc nói là thật, thì cả phần đời còn lại, cô sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi “Nó”, cho đến khi chết.
Không, không thể nghĩ như vậy. Tô Dung lắc mạnh đầu. Cô đã có một cơ hội lớn như thế này, nếu dễ dàng từ bỏ, chẳng phải uổng phí lần sống lại này sao? Huống chi, ở thành phố H trước kia, cô cũng chẳng thoát khỏi việc bị những tên tội phạm trả thù. Xét về bản chất thì cũng không có gì khác nhau.
Cô tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ: Trục xuất “Nó” khỏi hành tinh này.
Chẳng bao lâu sau, Vương Kiến Quốc bước ra từ nhà kho tối đen như mực, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Chú đã tìm ra nơi cất giữ trai tiền rồi!”
Theo lời ông kể, bên trong nhà kho ngoài bóng tối dày đặc ra thì không có gì nguy hiểm. Tuy nhiên, ở cửa có bảng ghi rõ cấm dùng lửa và gây ồn ào.
Vương Kiến Quốc rất nhanh chóng đã tìm được khu lưu trữ của khu thủy sản. Trên nhãn của trai tiền có một đoạn mô tả: Muốn tìm được trai tiền, hãy đến bể nước ở hàng thứ hai, chính giữa khu thủy sản. Dù trong đó có thứ gì, chỉ cần đưa tay vào miệng nó, bên trong sẽ là ngọc trai của trai tiền.
“Những con vật thoát ra từ khu thủy sản lúc trước do mất điện thì sao? Chúng ta phải làm gì để đưa chúng quay lại?” Tô Dung không quên con bạch tuộc khổng lồ khủng bố đã giết chết Triệu Bằng.
Nghe câu hỏi này của cô, sắc mặt của Vương Kiến Quốc đột nhiên trở nên phức tạp: “À, quy tắc trong nhà kho nói rằng, mấy thứ đó thực ra chỉ cần ăn no là sẽ tự quay về. Nên giờ chúng ta vào đó thì chắc sẽ không sao đâu.”
“Vậy không phải là...” Tô Dung định nói “vậy chẳng phải quá tốt sao”, nhưng giọng cô khựng lại, chợt hiểu ra tại sao Vương Kiến Quốc lại có vẻ mặt như vậy.
Nếu khi đó họ không rời đi mà nhân lúc con bạch tuộc ăn người để tìm kiếm bể nước, rất có thể hai người bọn họ đã không phải trả giá đắt như vậy.
Nhưng thực tế thì chuyện đó là không thể. Đừng nói đến việc không biết bể nước nào mới đúng, nguy hiểm từ những bể nước khác cũng chẳng ai đoán trước được. Chưa kể, thông tin về trai tiền mà họ vừa tìm được trong nhà kho cũng cho thấy rằng thứ này không dễ để phát hiện.
Vương Kiến Quốc cũng hiểu điều đó, nên rất nhanh chóng đã lấy lại tinh thần: “Đi thôi, quay lại khu thủy sản.”
Lần thứ hai bước vào khu thủy sản, bầu không khí khác hẳn sự tĩnh lặng trước đó. Lần này, khu vực này tràn ngập những tiếng “cộp cộp” dày đặc như có gì đó đang gõ lên kính, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Nếu không nhờ quy tắc ghi rõ ràng rằng “Trai tiền run rẩy thì an toàn”, có lẽ cả Tô Dung và Vương Kiến Quốc đều đã vội vã tránh xa khu thủy sản rồi.
Họ nhanh chóng tìm đến bể nước ở hàng thứ hai, vị trí chính giữa. Nhưng trong bể chẳng hề có một con trai tiền nào, thay vào đó lại là con bạch tuộc xanh vừa giết chết Triệu Bằng đang nằm cuộn tròn bên trong.
“Là ‘Nó’ giở trò.” Tô Dung khẳng định chắc nịch. “Chắc đây chỉ là ảo giác thôi. Chỉ cần đưa tay vào đó là được.”
Vương Kiến Quốc lập tức ngăn bàn tay Tô Dung đang định thò vào lại: “Để chú làm. Nếu có chuyện gì xảy ra với chú thì cũng không sao, nhưng cháu nhất định phải an toàn rời khỏi đây.”
Nói rồi, ông đưa tay vào bể nước, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi để tìm miệng con bạch tuộc. May mắn thay, nhờ vào việc lúc nãy vừa mới chứng kiến nó nuốt chửng Triệu Bằng, ông đã biết miệng bạch tuộc nằm ở giữa tám cái xúc tu của nó.
Ông thò tay xuống sâu hơn, tìm kiếm bên trong.
Thấy vẻ mặt Vương Kiến Quốc đột nhiên trở nên kỳ lạ, Tô Dung vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Vương Kiến Quốc cau mày, vẻ mặt kỳ quặc: “Trong miệng nó chỉ có một thứ gì đó trơn nhẵn, mềm mại... giống như một con bạch tuộc nhỏ.”
“Lấy nó ra đi.” Tô Dung dứt khoát quyết định.
Tin tưởng vào phán đoán của cô, Vương Kiến Quốc quyết đoán rút thứ trong miệng bạch tuộc ra. Khi nhìn kỹ, họ nhận ra đó là... một xấp tiền giấy!
Những tờ tiền mang hoa văn phức tạp và bí ẩn, ngoài các con số trên đó thì không thể đọc được gì khác. Nhưng chỉ nhìn vài giây, cả hai đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Dẫu vậy, điều này cũng không thể làm giảm đi niềm vui của họ. Tô Dung đếm số tiền, nở nụ cười đầu tiên từ lúc bước vào quái đàm cho đến bây giờ: “Đi thôi, đến quầy thu ngân nào!”
Tổng số tiền cô đã chi tiêu là 36 đồng. Trong xấp tiền này có một tờ 20 đồng, hai tờ 10 đồng, một tờ 5 đồng, và năm tờ 1 đồng – vừa đủ để thanh toán.
Vương Kiến Quốc cũng vui lây: “Tốt quá, cuối cùng cháu cũng có thể thoát khỏi cái quái đàm chết tiệt này!”
Nhìn ông thật lòng mừng cho mình, Tô Dung không khỏi cảm thấy nặng nề. Nhưng cô không nói gì thêm, bởi lúc này bất kỳ lời nào cũng chỉ tăng thêm cảm giác tiếc nuối.
Họ nhanh chóng đến quầy thu ngân. Nhìn chiếc máy thu ngân mà họ đã thấy từ đầu, Tô Dung đột nhiên hỏi: “Khi quái đàm tái khởi động, mọi thứ sẽ được thiết lập lại đúng không?”
Vương Kiến Quốc gật đầu: “Ừ, trừ những manh mối mà nhóm người đầu tiên để lại, mọi thứ khác sẽ được thiết lập lại.”
“Nếu vậy,” Tô Dung cầm lấy xấp tiền, ánh mắt trầm tư, “chú nghĩ sao nếu cháu phá hỏng chiếc máy thu ngân này?”
Thấy cô thực sự nghiêm túc, Vương Kiến Quốc ngạc nhiên: “Hả? Tại sao cháu lại muốn làm vậy?”
“Ô nhiễm.” Tô Dung chỉ nói ba từ.
Nghe vậy, Vương Kiến Quốc lập tức tròn mắt: “Cháu nghi ngờ chiếc máy thu ngân này là nguồn ô nhiễm sao?”
Tô Dung gật đầu: “Ô nhiễm có thể tồn tại dưới nhiều hình thức, nhưng nó thường là phần cốt lõi của một quái đàm. Chú không thấy chiếc máy này đáng nghi à?”
Ông suy nghĩ một lát, rồi tán đồng: “Cháu nói có lý. Nhưng nếu nó không phải là nguồn ô nhiễm mà cháu phá hỏng, chẳng phải cháu sẽ bị mắc kẹt trong quái đàm mãi mãi sao?”
Tô Dung giơ tờ tiền ướt nhẹp lên: “Máy móc gặp nước sẽ hỏng, đúng không? Nếu cháu để tờ tiền này vào cuối cùng thì sao?”
“Như vậy cháu vừa thoát khỏi quái đàm, lại vừa phá hủy chiếc máy này!” Vương Kiến Quốc vỗ tay tán thưởng. “Tô Dung, cháu đúng là thông minh!” ( truyện trên app T Y T )
Nhưng người được khen lại chẳng mấy vui vẻ: “Xin lỗi, cháu đã không nghĩ ra sớm hơn, khiến chú phải...”
“Việc này chẳng liên quan gì đến cháu cả.” Vương Kiến Quốc quả quyết ngắt lời. “Không ai có thể biết trước mọi chuyện. Cháu đã làm rất tốt rồi. Biết đâu, khi cháu phá hủy nguồn ô nhiễm, chú cũng có thể thoát ra ngoài thì sao?”
“Bây giờ, đưa tiền vào máy đi.”
Mang theo niềm hy vọng trong câu nói của ông, Tô Dung khẽ gật đầu. Cô cẩn thận đặt từng tờ tiền vào khe máy, từ tờ 20 đồng, 10 đồng, đến tờ 1 đồng. Những tờ tiền lần lượt bị hút vào bên trong.
Cuối cùng, cô nhìn tờ 5 đồng ướt nhẹp. Nhận lấy sự cổ vũ từ ánh mắt Vương Kiến Quốc, cô cũng đưa nó vào.
Chưa đầy một giây sau, chiếc máy phát ra âm thanh “rốp rốp” kỳ lạ, tia lửa bắn ra từ cái khay trên. Trước khi Tô Dung kịp nói gì, cô đã cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng giữa một siêu thị nhộn nhịp.
Những gì vừa xảy ra giống như một giấc mơ.
Đột nhiên, bên tai cô vang lên một cái giọng nữ kỳ lạ: “Hãy quyết định tên của bạn trong 10 giây, nếu không hệ thống sẽ dùng tên thật để phát sóng.”
Chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã theo bản năng đáp: “Cà phê!”
Cà phê hòa tan (Tô Dung)* mà.
(*Câu này là một cách chơi chữ. Trong tiếng Trung, từ “速溶” có nghĩa là "hòa tan nhanh," thường dùng để chỉ loại cà phê hòa tan. Đồng thời, “速溶” được phát âm gần giống với tên của nhân vật “苏容” (Tô Dung).)
Giây tiếp theo, toàn thế giới đều nghe thấy giọng nói phát ra từ phía bầu trời:
【Chúc mừng điều tra viên "Cà Phê" của Hoa Hạ đã tiêu diệt nguồn ô nhiễm của "Siêu thị An Lạc", "Quái đàm Siêu thị An Lạc" sẽ không còn xuất hiện tại khu vực Hoa Hạ nữa.】