“Tại sao chị lại đứng sát tôi như thế?” Tô Dung cảnh giác hỏi, rồi lùi lại vài bước.

Hoàng Đào không cố gắng tiến thêm mà đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vô tội: “Chị muốn nhìn lại dòng chữ trên mảnh giấy.”

Lý do này không có gì sai, Tô Dung liếm môi, nói: “Xin lỗi, vì vừa tìm được manh mối nên em hơi nhạy cảm mà thôi. Hay là chúng ta quay về trước nhé?”

Khu đồ dùng gia đình tương đối an toàn, ở đó còn có Mẫn Tĩnh Di, cô sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Tiếp tục ở riêng với Hoàng Đào thì ai mà biết được đối phương sẽ làm gì?

“Được thôi.” Điều bất ngờ là Hoàng Đào lập tức đồng ý, ngoan ngoãn quay trở lại cùng Tô Dung.

**

Khu đồ dùng gia đình.

Ngồi một lúc lâu, Mẫn Tĩnh Di cảm thấy tinh thần đã ổn định hơn, nghĩ lại cảnh mình khóc lóc thảm thiết vừa nãy, cô cũng thấy ngượng.

Không gian trống trải của khu đồ dùng gia đình im lìm đến đáng sợ. Những người khác đều đã ra ngoài tìm manh mối, một mình ở lại vài tiếng khiến Mẫn Tĩnh Di không chịu nổi sự buồn chán. Cô leo xuống giường, rảnh rỗi kiểm tra hàng hóa trên các kệ.

Bật lửa, ruột gối, cốc nhựa, bàn chải đánh răng... và áp phích?

Hả? Từ khi nào trên này lại xuất hiện một tấm áp phích rồi?

Theo bản năng, Mẫn Tĩnh Di nhìn thoáng qua.

Đó là một tấm áp phích quảng cáo siêu thị An Lạc rất bình thường, với bối cảnh là sảnh chính trống trải của siêu thị. Hình như phía dưới có dòng chữ, nhưng dòng chữ ấy lại bị che khuất.

Chữ gì bị che nhỉ? Mẫn Tĩnh Di không nhận ra mình đang dần dần tiến lại gần tấm áp phích, ánh mắt dán chặt vào nó không thể rời đi.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

Tò mò quá, rốt cuộc là gì nhỉ?

“Chị Mẫn! Chị đang làm gì vậy?” Một tiếng quát lớn vang lên!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Dung lao lên như tên bắn, không kịp nghĩ ngợi gì, trực tiếp đẩy mạnh Mẫn Tĩnh Di ra sau.

“Rầm!” Một tiếng, Mẫn Tĩnh Di ngã xuống đất, ánh mắt mờ mịt.

Một lúc sau, dường như cô mới hoàn hồn, chậm rãi chớp mắt, đầy nghi hoặc: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhớ là... hình như tôi nhìn thấy... một tấm áp phích?!”

Đôi mắt cô đột nhiên mở to, tức khắc nhớ ra quy tắc ở khu đồ dùng gia đình — “Nếu nhìn thấy áp phích, xin đừng để ý đến, càng không được mở nó ra.”

Tô Dung thở hổn hển. Vừa bước vào khu đồ dùng gia đình, cô đã thấy Mẫn Tĩnh Di trông như bị ma ám, tay phải của cô ấy chỉ cách một tấm áp phích cuộn tròn đúng một bước chân. Trong lúc hoảng sợ, cô lập tức xông đến đẩy Mẫn Tĩnh Di ra, ngăn cản thảm kịch có thể xảy ra. (App T-Y-T)

Người hoảng sợ nhất dĩ nhiên là Mẫn Tĩnh Di. Cô đưa tay ôm lấy ngực, thở dốc từng hơi nặng nề, hồi lâu sau mới trấn tĩnh lại. Cô cảm kích nhìn Tô Dung, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn em, Tô Dung. Nếu không nhờ em thì giờ này chắc chị đã…”

Cô nhớ rõ ràng mình hoàn toàn không tự chủ được, đầu óc chỉ toàn là tấm áp phích đó. Nếu không nhờ Tô Dung kịp thời đẩy cô ra, chắc chắn cô đã bị "Nó" làm ô nhiễm rồi.

Tô Dung lắc đầu: “Vốn dĩ chị đã hoảng loạn vì chuyện của dì Lý, lại chỉ có một mình ở đây. ‘Nó’ luôn chọn những lúc như thế để dụ dỗ người khác, thật sự quá âm hiểm xảo trá.”

Sắc mặt Mẫn Tĩnh Di tái nhợt. Những nỗi sợ liên tiếp ập đến khiến tinh thần cô càng thêm tồi tệ, cô miễn cưỡng hỏi: “Sao giờ mà em đã về rồi?”

“Em tìm được manh mối.” Tô Dung lấy mảnh giấy ra, đưa cho Mẫn Tĩnh Di xem. “Chị đọc thử đi.”

Sau khi đọc xong, hàng mày thanh tú của Mẫn Tĩnh Di khẽ nhíu lại: “Khách hàng? Thân phận này có gì đặc biệt sao?”

Đây cũng là điều Tô Dung muốn biết. Làm sao từ “khách hàng” này có thể trở thành chìa khóa để bọn họ thoát ra khỏi đây?

Dường như Hoàng Đào đã bỏ cuộc, cô ta cầm một gói khoai tây chiên đã mở sẵn, vừa ăn vừa đưa cho họ: “Ăn chút gì đi, ăn rồi mới nghĩ ra được.”

Có lẽ vì trước đó được Hoàng Đào an ủi, Mẫn Tĩnh Di theo phản xạ lấy một miếng bỏ vào miệng: “Cảm ơn.”

“Em không ăn đâu.” Tô Dung vẫn đang tập trung suy nghĩ về mảnh giấy, không chú ý đến hai người họ.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Vương Kiến Quốc và Triệu Bằng cũng nhanh chóng quay trở lại, trên mặt là vẻ vui mừng hiếm thấy: “Chúng tôi tìm được manh mối rồi!”

Tô Dung mỉm cười, giơ mảnh giấy trong tay: “Bọn cháu cũng tìm được.”

“Quá tốt rồi!” Vương Kiến Quốc lập tức lấy ra một mảnh giấy khác: “Manh mối của chúng tôi đây.”

—— “Nếu đã luôn có người phải hy sinh, vậy tại sao không chọn kẻ vốn dĩ sẽ không thể sống sót?”

So với mảnh giấy của nhóm Tô Dung, nội dung trên mảnh giấy này rõ ràng không hề dễ chịu chút nào.

“Luôn có người phải hy sinh? Tại sao lại phải hy sinh?” Một linh cảm chẳng lành thoáng qua trong đầu Tô Dung.

Từ “hy sinh” được sử dụng chứng tỏ người này không chỉ đơn giản là bị "Nó" giết, mà là chết để những người khác có thể sống.

Câu tiếp theo nói về kẻ “vốn dĩ không thể sống sót” liệu có phải ám chỉ người đã bị "Nó" làm ô nhiễm không?

“Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm câu trả lời của những câu hỏi này ở khu thủy sản và nhà kho.” Vương Kiến Quốc đọc xong mảnh giấy của Tô Dung, đi đến kết luận: “Trong Quái Đàm Quy Tắc, không có nơi nào là vô dụng, nhất là ở loại quái đàm nhỏ thế này.”

Từ khi may mắn sống sót sau lần bị chọn trước đây, ông đã luôn nghiên cứu về các Quái Đàm Quy Tắc, không ngờ bây giờ lại có cơ hội áp dụng.

Triệu Bằng bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét: “Thế thì mai đi đi. CMN, ông đây ghét nhất là mấy thứ giải đố!”

“Đúng rồi, Tô Dung, chuyện cháu nói lúc trước...” Vương Kiến Quốc đang định nói thì bị một tiếng hét lớn ngắt lời.

Mẫn Tĩnh Di ngã xuống đất, gào khóc trong đau đớn. chẳng biết quần áo của cô đã rách một mảng lớn từ lúc nào, để lộ vùng bụng đầy máu tươi. Trên bụng là một cái lỗ, máu và ruột không ngừng trào ra từ đó, cái lỗ vẫn đang từ từ mở rộng hơn.

“Chị Mẫn, chị làm sao vậy?” Tô Dung kinh ngạc chạy đến, trong đầu nhanh chóng lướt qua những gì vừa xảy ra. Tay cô không ngừng giúp Mẫn Tĩnh Di bịt chặt vết thương ở bụng.

Phần ruột trắng phau của Mẫn Tĩnh Di ngâm trong vũng máu, còn hơi cựa quậy nhẹ. Khi cô áp tay lên, cảm giác ướt sũng, nóng hổi xộc thẳng vào lòng bàn tay cô.

Trong điều kiện bình thường, hành động này có thể giúp cầm máu đôi chút. Nếu nhanh chóng tìm được băng gạc để sơ cứu, thậm chí còn có một tia hy vọng sống sót.

Nhưng ở đây, rõ ràng mọi cố gắng đều vô ích. Sinh khí của cô ấy dần dần cạn kiệt theo việc chiếc lỗ ở bụng càng ngày càng lớn.

“Cứu chị! Cứu chị, hu hu hu! Chị đau quá!” Mẫn Tĩnh Di vừa khóc vừa rên rỉ, trên trán đầy mồ hôi. Cơn đau khiến gương mặt cô trở nên méo mó, giọng nói cũng càng ngày càng yếu dần.

Những người khác cũng vội chạy đến, đứng quanh Mẫn Tĩnh Di mà không biết phải làm gì.

Đột nhiên, Vương Kiến Quốc phát hiện ra điều bất thường: “Mọi người nhìn kìa, bụng cô ấy như đang bị thứ gì đó cắn vậy.”

Tô Dung nhìn kỹ, quả nhiên, mép vết thương có dấu răng rõ ràng. Có vẻ như thứ gì đó đã cắn từng mảng bụng cô ấy. Nhưng dấu răng này không giống răng của con người, mà như là của một loài động vật có răng nanh sắc nhọn.

Khoan đã? Răng nanh sắc nhọn?

Tô Dung chợt nhớ ra điều gì đó, quay phắt sang nhìn Hoàng Đào: “Thứ mà cô vừa cho chị Mẫn ăn là đồ ăn hết hạn sao?”

“Hả? Em đang nói gì thế?” Hoàng Đào trông có vẻ lo lắng, gương mặt đầy đau thương, nhưng vẫn đáp lại: “Không phải chính em đã đưa cho chị Mẫn gói khoai tây chiên đó sao?”

Không ngờ cô ta lại lật ngược tình thế như vậy, Tô Dung lập tức nhìn về phía Mẫn Tĩnh Di, hy vọng cô có thể làm chứng minh oan cho mình.

Nhưng như một sự trớ trêu của số phận, Mẫn Tĩnh Di vừa lúc ngất đi.

Nhìn vết thương chẳng thể nào cứu chữa được, ai cũng biết rằng — Một giấc này của Mẫn Tĩnh Di, cô ấy sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.

Nhưng không ai có thời gian để đau lòng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tô Dung và Hoàng Đào.

Rõ ràng, một trong hai người họ đã nói dối. Và kẻ nói dối, chính là hung thủ giết chết Mẫn Tĩnh Di!

“Dung Dung, tại sao em lại vu oan cho chị?” Vẻ mặt Hoàng Đào đau đớn đến tuyệt vọng, đôi mắt hoe đỏ ngấn nước, giọng nói như sắp khóc: “Chị cứ nghĩ chúng ta là bạn.”

Thật ra, dù không biết sự thật, Tô Dung cũng chẳng thể bị lừa. Biểu cảm này không đúng. Một người khi bị vu oan, phản ứng đầu tiên chắc chắn phải là ngạc nhiên, chứ không phải tỏ ra đau buồn như thế.

Hơn nữa, cô ta phản ứng quá nhanh. Nếu là một lời buộc tội bất ngờ, chắc chắn sẽ cần vài giây để ngơ ngác, chứ không thể lập tức khóc lóc thanh minh như vậy.

Đáng tiếc, lúc này Tô Dung không phải là thẩm phán, mà là nguyên cáo đang đối chất với đối phương trước tòa.

“Cô đã bị ‘Nó’ làm ô nhiễm từ khu quần áo rồi đúng không? Quy tắc trong khu đó vốn dĩ là sai.” Tô Dung cảm thấy tiếc nuối vì lúc đó cô đã không vạch trần Hoàng Đào ngay, mặc dù khi ấy không có bằng chứng, mà cho dù cô có nói ra thì cũng chẳng ai tin.

“Tôi và chị Mẫn đã phát hiện ra vấn đề, nhưng vì không có chứng cứ nên không thể lật tẩy cô. Không ngờ cô lại dùng cách này để giết chết chị Mẫn.”

“Chị không làm! Ai cũng thấy quan hệ của chị với chị Mẫn rất tốt mà! Em đừng lợi dụng lúc chị ấy bất tỉnh mà bịa đặt!” Hoàng Đào làm ra vẻ phẫn nộ, đôi mắt hoe hoe đỏ khiến cô ta trông giống một chú thỏ nhỏ đáng thương, dễ dàng khơi gợi sự đồng cảm của người khác.

Rõ ràng, Triệu Bằng đã bị dáng vẻ ấy mê hoặc: “Hoàng Đào nhát gan như vậy, tôi thấy cô ấy không thể làm ra chuyện đó. Ngược lại là Tô Dung, thỉnh thoảng cô ta chẳng giống một nữ sinh 18 tuổi chút nào.”

Nghe vậy, lòng Tô Dung trầm xuống. Việc xuyên vào thân thể này quả thực đã để lại tai họa ngầm. Thân phận thám tử của cô khác xa với một nữ sinh ngoan ngoãn. Lần sau cô phải chú ý hơn trong việc nhập vai mới được.

Đấy là nếu như còn có lần sau.

Khi cô đang suy tính cách xoay chuyển tình thế, Vương Kiến Quốc đột nhiên cất tiếng: “Tôi tin Tô Dung.”

Câu nói này lập tức khiến mọi người đều quay sang nhìn ông.

Vương Kiến Quốc tiếp tục nói với Triệu Bằng: “Lúc chúng ta rời đi, Tô Dung có nói nhỏ với tôi một câu. Thật ra không phải chuyện tìm băng vệ sinh, mà là bảo tôi đừng vào khu quần áo.”

“Thật vậy à?” Triệu Bằng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Nếu những gì Tô Dung nói đúng, thì mọi lời của cô đều hợp lý. Ngược lại, người nói dối chỉ có thể là Hoàng Đào.

Tô Dung cũng không ngờ một câu nói bất chợt của mình lại trở thành chiếc phao cứu mạng lúc này.

Giữa bầu không khí lặng lẽ, chỉ có vẻ mặt của Hoàng Đào liên tục thay đổi, bước chân cô ta khẽ dịch về phía ngoài.

Tô Dung luôn cảnh giác với Hoàng Đào, ngay lập tức nhận ra: “Cô ta định chạy trốn! Bắt lấy cô ta!”

Vương Kiến Quốc lập tức lao tới giữ chặt cổ tay Hoàng Đào, trong khi Triệu Bằng nhanh trí lấy một sợi dây thừng thô trên kệ hàng. Hai người bọn họ hợp sức trói gô cô ta lại, mặc kệ cô ta vùng vẫy.

dù không hề đổ mồ hôi nhưng Triệu Bằng vẫn lau trán, cậu ta đờ mờ một tiếng: “Con nhãi này suýt nữa thì cũng lừa được ông mày rồi! Giờ chúng ta xử lý cô ta thế nào? Quăng cô ta ra ngoài à?”

“Cứ để cô ấy ở lại đây, có thể cô ấy chỉ bị ô nhiễm nhẹ, vẫn còn khả năng cứu chữa.” Vương Kiến Quốc nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Hoàng Đào, bất giác thở dài.

Mặc dù cô ta vừa hại chết một người, nhưng ông tin rằng những chuyện này nên được giải quyết bởi pháp luật, chứ không phải bởi họ.

Triệu Bằng bĩu môi, nghĩ thầm ông chú này cmn đúng là một “thánh nhân”, nhưng cậu ta cũng không phản bác. Cậu ta chỉ vươn vai một cái, lười nhác nói: “Giờ thì chắc cũng tạm thời an toàn rồi…”

Cậu ta còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên, đèn trong khu đồ dùng gia đình vụt tắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play