Sáng sớm, Mẫn Tĩnh Di bị đánh thức bởi cảm giác buồn tiểu. Cô liếc nhìn đồng hồ, mới chỉ 7 giờ 18 phút. Cô đưa tay vuốt qua mái tóc rối bời, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Dù vừa mới thức dậy, nhưng Mẫn Tĩnh Di vẫn nhớ rõ lời cảnh báo trong quy tắc. Cô cẩn thận ngước lên nhìn biển hiệu.
Là biển hiệu nam nữ bình thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, bước vào nhà vệ sinh.
Nhưng rõ ràng cô đã thả lỏng quá sớm. Vừa mở cánh cửa buồng vệ sinh đầu tiên, cảnh tượng bên trong lập tức khiến mắt cô mở to đầy kinh hãi. Chỉ hai giây sau, tiếng thét chói tai của cô vang vọng khắp khu vực.
"Á!"
Tiếng hét ấy chẳng khác nào còi báo động, khiến những người vốn đã ngủ không yên đồng loạt bật dậy trên giường.
Tô Dung dụi mắt, xác định tiếng hét phát ra từ phía nhà vệ sinh. Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy tới cùng với Vương Kiến Quốc cũng đã lao ra ngoài.
Đến cửa nhà vệ sinh, Vương Kiến Quốc còn cẩn thận chặn Tô Dung lại, đợi kiểm tra kỹ biển hiệu không có gì bất thường, mới bước vào cùng cô.
Ngay đối diện buồng vệ sinh nữ đầu tiên, Mẫn Tĩnh Di ngồi dựa vào tường, hai tay bịt chặt miệng, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy hoảng sợ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Trông cô hệt như vừa tận mắt chứng kiến điều gì đó kinh hoàng.
Rốt cuộc trong đó có gì?
"Khoan đã, chú không được vào!" Tô Dung vội ngăn Vương Kiến Quốc lại khi thấy ông định bước vào trong. "Đừng quên thân phận của chúng ta là khách hàng. Nam giới không được vào nhà vệ sinh nữ."
Nói rồi, cô hít sâu một hơi, mạnh mẽ bước vào.
Bên trong, khung cảnh vốn sạch sẽ nay đã biến thành một mảng đỏ rực. Những mẩu thịt và phần cơ thể bị cắt nát văng tứ tung khắp nơi, máu bắn lên tường, sau một đêm lắng đọng, giờ đây đã chuyển thành màu đỏ sậm.
Trong bồn cầu, đầu của dì Lý nổi trên vũng nước đầy máu.
Bà ta chết không nhắm mắt, đôi con ngươi đã úa vàng, biểu cảm đông cứng lại trong sự kinh hoàng và tuyệt vọng tột cùng. Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình, không dám nghĩ đến nỗi đau mà bà ta phải chịu đựng trước khi chết.
Dù kiếp trước Tô Dung làm thám tử, từng nhìn thấy nhiều xác chết, nhưng cảnh tượng kinh hoàng như thế này, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy trong hai kiếp. Cho dù đã quen thuộc và có sự chuẩn bị từ trước, sắc mặt cô vẫn không khỏi trở nên tái nhợt. Con người bình thường, cho dù đã chứng kiến cảnh tượng tương tự bao nhiêu lần, cũng không thể nào quen được. (App T-Y-T)
Mùi máu tanh nồng nặc hòa lẫn với mùi khai xộc thẳng vào mũi khiến cô khựng lại, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn cuộn trào trong dạ dày, rồi cất cao giọng nói: "Là dì Lý đã chết... Ọe..."
May thay, bụng cô trống rỗng, cô chỉ nôn khan vài tiếng. Tô Dung nén cơn buồn nôn bằng cách xoa ngực, hít thở thật sâu, sau đó bước tới đỡ Mẫn Tĩnh Di đứng lên: "Chị Mẫn, chị không sao chứ?"
"Tôi... tôi... hu hu!" Người luôn điềm tĩnh như Mẫn Tĩnh Di giờ đây cũng hoàn toàn sụp đổ, òa khóc nức nở. Không giống Tô Dung đã có sự chuẩn bị, cô hoàn toàn không ngờ được bản thân sẽ phải đối diện với cảnh tượng này.
Cảnh tượng máu me bê bết, mảnh xác vụn vương vãi khắp nơi, kết hợp với cái đầu nằm trong bồn cầu, đấy chính là hình ảnh mà xuất hiện trong bất kỳ bộ phim kinh dị nào cũng đủ khiến cả rạp chiếu hét lên đầy kinh hoàng, huống chi đây lại là tận mắt chứng kiến?
Vương Kiến Quốc đỡ lấy Mẫn Tĩnh Di, dìu cô ra ngoài. Tô Dung hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng rồi cũng nhanh chóng bước ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Triệu Bằng và Hoàng Đào đã đứng bên ngoài chờ sẵn, nhìn thấy vẻ mặt của cả ba người, cộng thêm sự biến mất của dì Lý, lòng Triệu Bằng đã thấp thoáng dự cảm chẳng lành.
"Dì Lý đã chết." Vương Kiến Quốc trầm giọng thông báo.
Quả nhiên. Triệu Bằng hiểu rõ gật đầu: "Chết thế nào?"
"Chắc là vi phạm quy tắc trong nhà vệ sinh," Tô Dung nhớ lại cảnh tượng ghê rợn kia, không nhịn được mà run lên: "Chết rất thảm." ( truyện trên app t.y.t )
Vì trong thời gian làm thám tử, đặc biệt là khi điều tra ở những vùng sâu vùng xa, cô thường xuyên phải đối mặt với những nạn nhân có cách chết kỳ lạ, nên với hiện trường cái chết của dì Lý vừa rồi, Tô Dung tiếp nhận khá nhanh.
Vương Kiến Quốc cũng nhận ra điều này, không khỏi liếc nhìn Tô Dung một cái. Dù không biết bên trong nhà vệ sinh có cảnh tượng gì, nhưng nhìn Mẫn Tĩnh Di – người trước giờ luôn bình tĩnh – bị dọa đến mức tồi tệ như vậy, ông cũng hiểu rằng khung cảnh bên trong chắc chắn rất kinh hoàng.
Nhưng với một nữ sinh bình thường, họ có thể nhanh chóng bình tĩnh lại như vậy giống như Tô Dung sao?
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Hoàng Đào lặng lẽ đến gần Mẫn Tĩnh Di, nhỏ giọng an ủi: "Chị Mẫn, chị không sao chứ?"
Mẫn Tĩnh Di lắc đầu, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, ôm chặt lấy mình. Cảnh tượng kia quá đáng sợ, cô cảm thấy cả quảng đời còn lại của mình cũng sẽ bị cảnh tượng ấy ám ảnh.
"Dì Lý... Dì ấy vừa mới nghỉ hưu, lẽ ra giờ này phải được an hưởng tuổi già... Vậy mà lại... Hu hu..." Nói đến đây, cô lại bật khóc, chẳng rõ là đang thương xót cho dì Lý hay đang phát tiết nỗi sợ hãi của mình.
"Đừng buồn mà." Hoàng Đào ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô để an ủi. "Chị sẽ an toàn thôi, giống như em vậy."
Câu cuối cùng, giọng của Hoàng Đào nhỏ như thì thầm. Mẫn Tĩnh Di đang khóc nên không nghe thấy.
Nhìn bầu không khí nặng nề bao trùm cả nhóm, Vương Kiến Quốc khẽ thở dài, cất giọng nghiêm nghị: "Dù rất đau buồn trước cái chết của dì Lý, tôi phải nhắc nhở mọi người, khi có người chết trong quái đàm, sức mạnh của 'Nó' cũng sẽ gia tăng."
Tin tức này khiến tất cả đều sững sờ, ai nấy cũng đều trừng to mắt, tâm hoảng ý loạn.
Vương Kiến Quốc ho nhẹ một tiếng, tiếp tục: "Cho nên chúng ta không còn thời gian để chìm đắm trong nỗi đau nữa. Phải nhanh chóng ra ngoài tìm thêm manh mối."
Những Quái Đàm Quy Tắc xuất hiện ngẫu nhiên như thế này, chỉ có nhóm người đầu tiên bị chọn mới có thể để lại manh mối vĩnh viễn bên trong. Nếu tìm được manh mối, có lẽ họ sẽ có cơ hội vượt qua thử thách.
Tất nhiên, không phải tất cả các Quái Đàm Quy Tắc đều có manh mối. Dù sao thì những người bị chọn ban đầu cũng đang tự lo cho thân mình còn không xong, có lẽ họ cũng chẳng có cơ hội để để lại thứ gì.
Nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ hoe và dáng vẻ thất thần của Mẫn Tĩnh Di, Tô Dung không khỏi lắc đầu: “Để chị Mẫn ở lại trông coi đi.”
Vương Kiến Quốc cũng hiểu rõ, trạng thái tinh thần của Mẫn Tĩnh Di không thích hợp để ra ngoài thăm dò. "Nó" rất giỏi thao túng lòng người, mà tâm trạng của cô đang bất ổn, đi ra ngoài chẳng khác nào tìm đường chết cả.
“Được, vậy Mẫn Tĩnh Di, cô ở lại khu đồ dùng gia đình một mình được chứ?”
“Được.” Mẫn Tĩnh Di lau nước mắt, gật đầu.
“Còn lại thì chia nhóm thế nào đây…”
“Tôi sẽ đi cùng Hoàng Đào!” Tô Dung lập tức lên tiếng, vừa nói vừa nở một nụ cười thân thiện với Hoàng Đào.
Quả nhiên, Hoàng Đào không có ý kiến, gương mặt cô ta còn lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu đồng ý.
Biết rõ Hoàng Đào có vấn đề, lương tâm của Tô Dung không cho phép cô giao “quả bom” này cho người không biết gì. Do không có bằng chứng, cô và Mẫn Tĩnh Di cũng không có cách nào để tố cáo cô ta. Nếu cuối cùng cả hai bọn họ đều bị nghi ngờ ngược lại thì lại càng rắc rối.
Nhưng ít ra, Tô Dung biết trước để đề phòng. Hơn nữa, cô cũng tò mò, liệu Hoàng Đào có làm điều gì đó khi không có ai xung quanh không?
Thế nên, Triệu Bằng và Vương Kiến Quốc tự động thành một nhóm, hai nhóm rời khỏi khu đồ dùng gia đình, mỗi nhóm đều bắt đầu thăm dò ở một khu vực khác nhau.
Nghĩ ngợi một lúc, Tô Dung kéo Vương Kiến Quốc lại, ghé sát tai ông, nói nhỏ: “Đừng đến khu vực quần áo.”
Quy tắc trong khu vực quần áo đã được chứng minh là có vấn đề. Nếu đến đó, khả năng xuất hiện một “Hoàng Đào” thứ hai là rất cao.
Nghe vậy, Vương Kiến Quốc ngạc nhiên liếc nhìn cô. Trong khi đó, Triệu Bằng bên cạnh lại trêu chọc với giọng đầy tò mò: “Ố ồ, thì thầm to nhỏ cái gì đấy?”
Tô Dung bối rối gãi đầu, giả bộ ngại ngùng: “Ở khu đồ dùng gia đình không có, tôi muốn nhờ chú Vương tiện thể xem chỗ khác có băng vệ sinh không. Tôi cảm giác tôi sắp đến ngày rồi.”
Không ai để ý đến vấn đề này nên tất nhiên không ai nhận ra Tô Dung đang nói dối.
Trừ cô ra, ba người còn lại đều sững sờ. Vương Kiến Quốc nhìn cô rất lâu, sau đó cứng ngắc gật đầu: “Đúng là vậy.”
Sau khi chia nhóm, Tô Dung dẫn Hoàng Đào thẳng đến khu thực phẩm. Dựa vào quy tắc và kinh nghiệm trước đó, khu thực phẩm là nơi an toàn nhất. Ở đây, dù Hoàng Đào có vấn đề, cô ta cũng khó mà gây chuyện.
“Dung Dung, chị có thể gọi em thế được không?” Trên đường đi, Hoàng Đào rụt rè hỏi.
Tô Dung mỉm cười: “Tất nhiên rồi. Vậy em gọi chị là Đào Tử nhé.”
Việc đổi cách xưng hô này rõ ràng khiến Hoàng Đào vui lên, cô ta nhìn đường đi của Tô Dung: “Em muốn đến khu thực phẩm à? Không phải đã khám phá khu này rồi sao? Hay là mình đến khu quần áo đi?”
Nghe nhắc đến “khu quần áo”, lòng Tô Dung lập tức nặng trĩu. Cô càng chắc chắn rằng Hoàng Đào có vấn đề. Một cô gái nhút nhát như Hoàng Đào, không thể nào lại chủ động yêu cầu đi đến nơi mình từng gặp quỷ dị được.
Mặt không đổi sắc, Tô Dung hỏi ngược lại: “Chị cũng từng đi đến khu quần áo rồi mà, đúng không?”
“Nhưng quần áo ở khu đó đẹp lắm! Bộ mà chị đang mặc bây giờ bẩn hết rồi, chị muốn đến đó thay bộ khác.” Hoàng Đào nài nỉ: “Dung Dung, em đi với chị đi mà. Làm ơn!”
Chiêu này chẳng hề có tác dụng với Tô Dung. Cô đã từng gặp rất nhiều người dai dẳng như vậy, cô trực tiếp gậy ông đập lưng ông: “Đào Tử, em cũng rất muốn đến khu thực phẩm mà. Làm ơn đi, chị đi với người ta đi mà.”
Hai giọng nói quấn chặt lấy nhau như đang đấu khẩu, rõ ràng là Tô Dung mặt dày hơn một bậc, nên đã giành được phần thắng. Hoàng Đào co giật khóe miệng, cuối cùng chọn im lặng không nói gì nữa.
Đến khu thực phẩm, Tô Dung vừa kín đáo quan sát Hoàng Đào, vừa cẩn thận tránh những thực phẩm đã quá hạn, đồng thời phải tập trung chú ý xem trên sàn có manh mối nào không. Một lúc làm ba việc, cô bận đến mức không ngơi tay.
Hoàng Đào thì không để tâm nhiều như vậy. Khi nhận ra Tô Dung luôn tránh đúng những món đồ quá hạn, cô ta không thử làm gì nữa mà chuyên tâm tìm kiếm manh mối.
Đúng lúc này, khả năng quan sát tuyệt vời của Tô Dung đã phát huy tác dụng. Sau khi đi khắp khu vực, cuối cùng, cô phát hiện một mảnh giấy bị giấu phía sau gói đồ ăn vặt.
Tô Dung liếc nhìn Hoàng Đào, rồi do dự, định lén lút lấy mảnh giấy. Nhưng Hoàng Đào nhạy bén hơn cô tưởng, ngay lập tức quay sang.
Tô Dung đành giả vờ vui mừng, lấy mảnh giấy ra: “Nhìn này, em tìm thấy manh mối rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, gương mặt Hoàng Đào tối sầm lại, nhưng chỉ sau một giây, cô ta nhanh chóng nở một nụ cười rạng rỡ giống hệt Tô Dung. Nếu không phải Tô Dung luôn để ý, đồng thời rất nhạy bén với biểu cảm, có lẽ cô đã không nhận ra điều này rồi.
Cả hai cùng cúi đầu nhìn tờ giấy. Trên đó chỉ có một câu:
—— “Chúng ta là khách hàng mà! Ha ha ha ha ha, vậy mà chúng ta lại quên mất chúng ta là khách hàng! Cách thoát ra chính là ■■■■.”
Phần cuối, vốn là phần quan trọng nhất, đã bị làm mờ. Rõ ràng là do "Nó" giở trò quỷ.
Tô Dung nhíu mày, lặng lẽ giữ khoảng cách an toàn với Hoàng Đào, bắt đầu phân tích trong đầu.
Khách hàng? Dù là Tô Dung hay Vương Kiến Quốc, cả hai đều luôn ý thức được thân phận của mình này. Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến việc rời khỏi đây?
Đột nhiên, Tô Dung giật mình quay lại.
Không biết Hoàng Đào đã tiến sát đến bên cô từ lúc nào, giờ cô ta đang đứng ngay phía sau cô.