"Tại sao chứ!" Hoàng Đào là người đầu tiên hét lên, nhưng nhận ra mình phản ứng hơi quá, cô ta lập tức hạ giọng: "Tôi... tôi ghét ngủ trong những chiếc giường kiểu quan tài này. Cái phong cách này trông xấu quá."
Dì Lý đồng cảm sâu sắc, liền tiếp lời: "Đúng vậy, cái giường này nhìn là thấy chẳng may mắn chút nào! Ai ngủ thì ngủ, tôi không ngủ đâu."
Nói xong, bà ta liền ngồi xếp bằng xuống đất, tiện tay kéo Hoàng Đào ngồi xuống cùng mình. Hai người bọn họ ngồi song song với nhau, ra vẻ phản đối.
Vương Kiến Quốc cau mày, khí chất nghiêm nghị không giận tự uy: "Các người nhìn hai tờ quy tắc này xem, phần nhắc đến giường được đề cập đến bốn lần, tất cả đều gợi ý rằng nên ngủ trên giường vào buổi tối. Nếu các người không chịu nghe, bị 'Nó' làm ô nhiễm thì đừng trách tôi không nể tình mà trói các người lại."
"Quan tâm đến bọn họ làm gì?" Triệu Bằng cười khẩy: "Có chết thì bọn họ cũng chết cả cặp, dù có đi xuống hoàng tuyền thì cũng không cô đơn."
Một người thích gây rắc rối, một kẻ nhút nhát mà từ đầu cậu ta đã không ưa gì rồi, cứ chết là tốt nhất!
Thấy cậu ta thực sự không để ý đến sự sống chết của họ, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vương Kiến Quốc, dì Lý co rúm người lại, bẽn lẽn đứng dậy: "Mọi người đừng giận, dì cũng chỉ sợ có chuyện thôi mà! Được rồi, ngủ thì ngủ, dì sẽ ngủ trên giường."
"Còn các người thì sao?" Vương Kiến Quốc nhìn sang những người còn lại.
Mẫn Tĩnh Di và Tô Dung, vốn cho rằng ngủ trên giường sẽ an toàn hơn, liền là những người đầu tiên lên tiếng: "Tất nhiên là chúng tôi ngủ trên giường rồi."
Hoàng Đào thấy dì Lý dễ dàng thay đổi ý kiến của mình như vậy, lại thấy những người khác đều đồng ý, cô ta đành miễn cưỡng đứng lên: "Vậy tôi tháo những tấm gỗ quanh giường xuống thì được chứ? Quy tắc cũng nói là có thể làm như vậy mà."
"Đúng, đúng, tháo mấy tấm gỗ đó ra thì chẳng còn gì xui xẻo nữa." Dì - gió chiều nào theo chiều ấy - Lý, lại một lần nữa hưởng ứng.
"Việc này có vẻ..." (App T-Y-T)
"Không được!" Tô Dung không nhịn được, đứng ra phản đối.
Dù cô vẫn chưa chắc chắn rằng những dòng chữ đỏ mình thấy có bị ô nhiễm hay không, nhưng như Vương Kiến Quốc đã nói, ba trong bốn quy tắc đều nhấn mạnh tầm quan trọng của chiếc giường. Làm sao có thể tùy tiện đụng vào nó được?
Quy tắc thứ tư, rất có khả năng là quy tắc đã bị "Nó" làm ô nhiễm.
Cô giấu đi chuyện mình nhìn thấy những dòng chữ đỏ, chỉ giải thích bằng suy luận của mình. Nghe vậy, Mẫn Tĩnh Di lập tức gật đầu đồng tình: "Tôi cũng nghĩ thế, chúng ta đừng động vào giường. Quan tài thì quan tài, miễn sao an toàn là được."
"Ê, tôi tìm thấy nhà vệ sinh rồi này!" Triệu Bằng đột nhiên cắt ngang cuộc thảo luận, chỉ vào một cánh cửa phía sau khu đồ dùng gia đình.
Phía trên cánh cửa, hai bên trái phải lần lượt có biển hiệu gắn hình nam và nữ. Bên trái là nhà vệ sinh nam, bên phải là nhà vệ sinh nữ.
"Chắc là tấm biển này không có vấn đề gì đâu. Ai muốn đi vệ sinh thì tranh thủ đi, nhớ để ý xem trong đó có giấy không."
Mặc dù Triệu Bằng nói vậy, nhưng không ai dám bước lên làm người tiên phong. Từ xưa đến nay, nhà vệ sinh luôn là nơi xảy ra các tình huống kinh dị, con người tự nhiên sẽ có một nỗi sợ hãi bẩm sinh với nơi này.
"Khoan đã?" Triệu Bằng như vừa nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Tại sao chúng ta không tè luôn ra sàn? Biết rõ cái chỗ này nguy hiểm mà vẫn chui vào trong đó, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
Câu hỏi này khiến mọi người bừng tỉnh. Nếu có thể không cần vào nhà vệ sinh, thế thì đúng là còn gì bằng.
Tuy nhiên, Vương Kiến Quốc nghiêm mặt, lập tức ngăn cản: "Không được, tuyệt đối không được làm thế!"
"Tại sao chứ?" Triệu Bằng bất mãn chất vấn.
"Các người quên 'Quy Tắc Chung Của Quái Đàm' rồi à? Phải giữ đúng nhân thiết bên trong quái đàm. Thân phận của chúng ta bây giờ là khách hàng. Khách hàng sẽ tùy tiện đi vệ sinh ngay trong siêu thị sao?"
Nói xong, Vương Kiến Quốc bước thẳng vào nhà vệ sinh, làm người dẫn đầu.
Mọi người liếc nhìn nhau, chẳng ai dám theo sau.
Nhìn lại các quy tắc mà mình đã thấy, Tô Dung không chần chừ, đại diện cho nhóm nữ đi vào. Cô quyết định tạm tin vào những quy tắc mà mình nhìn thấy, biển hiệu không có vấn đề gì, trong nhà vệ sinh cũng có giấy, vậy thì nơi này an toàn.
Nhà vệ sinh là một không gian khép kín, bên trong chỉ có một ô cửa sổ nhỏ làm bằng kính mờ. Một chiếc đèn treo trần màu vàng cam lờ mờ, chập chờn nhấp nháy, càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị của nơi này. Một mùi hôi nhè nhẹ phảng phất trong không khí, thoang thoảng cả mùi tanh gỉ sắt như mùi máu.
Không gian này tạo ra áp lực cực lớn, khiến người ta không khỏi cảm thấy bức bối. Tiếng "kẽo kẹt" từ chiếc đèn đang đung đưa, tiếng nước nhỏ giọt từ ống dẫn nước "tí tách" vang lên từng hồi, làm bất cứ ai cũng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Tô Dung nhanh chóng kéo cửa của một cái buồng vệ sinh, bên trong có giấy. Cô giải quyết nhu cầu cá nhân một cách nhanh gọn, xả nước, rửa tay, rồi lập tức rời đi.
Bước ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, đối diện với ánh mắt dò hỏi của mọi người, cô chỉ lắc đầu: "Không sao, bên trong không có gì nguy hiểm, chỉ là hơi đáng sợ thôi."
Vẫn còn cảm thấy bất an, Mẫn Tĩnh Di liếc nhìn Hoàng Đào, rồi do dự một chút, quay sang hỏi dì Lý: "Dì Lý, hay là chúng ta vào nhà vệ sinh chung với nhau đi?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tô Dung thoáng qua một tia suy tư.
Mẫn Tĩnh Di đang cố tránh Hoàng Đào? Tại sao chứ? Cô ấy đã phát hiện ra điều gì sao?
Nhưng dì Lý lại lắc đầu: "Bây giờ dì chưa muốn đi."
Thấy bà ta từ chối, ban đầu Hoàng Đào có chút không vui vì Mẫn Tĩnh Di không chọn mình, nhưng ngay lập tức, sự phấn khích lóe lên trong mắt cô ta. Cô ta vừa định mở miệng nói: "Em..."
Tô Dung lập tức ngắt lời: "Chị Mẫn, để em vào với chị lần nữa nhé."
Vừa nói, cô vừa bước tới khoác tay Mẫn Tĩnh Di. Nhận được ánh mắt cảm kích từ đối phương, hai người bọn họ cùng bước vào nhà vệ sinh.
Bên trong, Tô Dung cố tình hỏi với vẻ băn khoăn: "Có chuyện gì thế? Sao chị không muốn vào với Hoàng Đào?"
Mẫn Tĩnh Di ngạc nhiên vì sự tinh ý của cô, cười khổ một tiếng: "Có lẽ là tôi nghĩ nhiều thôi. Từ lúc rời khỏi khu vực quần áo, tôi cứ cảm giác Hoàng Đào có chút gì đó thay đổi."
"Thay đổi thế nào?"
"Chính xác thì tôi cũng không nói rõ được, nhưng tôi nhớ rất rõ lúc cô ta bước ra từ khu vực quần áo, sắc mặt của cô ta hồng hào lạ thường, điều này thật sự rất kỳ quái. Hơn nữa, thời gian cô ta ở trong đó quá lâu. Từ lúc tiếng bước chân dừng lại đến khi cô ta bước ra ngoài, đã vượt quá mười giây."
Đây là điều mà Mẫn Tĩnh Di sau này mới nghĩ đến. Việc bước chân ngừng lại hẳn là dấu hiệu cho thấy Hoàng Đào đã gặp phải tình huống liên quan đến ma-nơ-canh mà quy tắc đề cập. Nếu đúng như lời cô ta nói, sau khi nhắm mắt đếm ngược mười giây, ma-nơ-canh sẽ biến mất. Với tính cách nhút nhát của Hoàng Đào, chắc chắn sau khi cảm thấy an toàn, cô ta sẽ lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng không, phải mất đến hai, ba phút sau thì cô ta mới chịu xuất hiện.
Nghĩ đến việc mình đã đi chung với cô ta một đoạn khá dài sau đó, cả người Mẫn Tĩnh Di đều nổi hết da gà da vịt, cảm giác sợ hãi lan tràn.
Tô Dung vốn đã nghi ngờ rằng Hoàng Đào bị "Nó" làm ô nhiễm, giờ càng khẳng định rằng ít nhất những dòng chữ đỏ về khu vực quần áo trong quy tắc chắc chắn là sai.
"Có lẽ cách đối phó với hiện tượng quỷ dị ở khu vực quần áo được ghi trong quy tắc là không đúng," Cô nhíu mày: "Nhưng làm thế nào để khiến mọi người tin điều đó đây?"
Lúc này, Mẫn Tĩnh Di đã rửa tay xong và nói: "Ra ngoài trước đi. Chúng ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện này với anh Vương. Khu vực quần áo vốn chẳng có gì đáng để quay lại, trong thời gian ngắn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
Hai người bọn họ bước ra khỏi nhà vệ sinh, không hẹn mà cùng giữ im lặng. Mỗi người tự tìm một chiếc giường và nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên mọi người trải nghiệm việc ngủ trên loại giường như quan tài thế này, cảm giác thật sự rất mới lạ. Mẫn Tĩnh Di vốn chỉ định vào siêu thị mua ít đồ ăn vặt, giờ cô chia những món đồ mà mình mang theo cho cả nhóm coi như bữa tối. Sau khi ăn qua loa, mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dù mới chỉ 7 giờ tối, nhưng vì khu vực này luôn sáng đèn, mọi người vẫn không kiềm chế được mà trò chuyện với nhau.
Người đầu tiên tỏ vẻ lo lắng về nơi này là dì Lý, giọng nói bà ta lộ rõ sự bất an khi phải ở trong một môi trường xa lạ: "Chúng ta ở khu đồ dùng gia đình này liệu có thật sự an toàn không?"
Vương Kiến Quốc gật đầu: "Lần trước khi tôi bị chọn vào một quái đàm khác, cũng có một khu vực tương tự như thế này. Trong giai đoạn đầu, 'Nó' không thể xâm nhập vào khu vực an toàn trong khoảng thời gian quy định."
"Vậy nếu khu đồ dùng gia đình này bị mất điện thì sẽ xảy ra chuyện gì đó nguy hiểm sao?" Mẫn Tĩnh Di hỏi.
"Chuyện đó còn phải hỏi sao?" Triệu Bằng cười khẩy: "Điều đó là hiển nhiên rồi! Nếu không, làm sao lại có quy tắc yêu cầu chúng ta lập tức quay về khi nơi này tắt đèn chứ?"
Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một khả năng: "Vậy theo lý mà nói, ngày mai khi chúng ta ra ngoài thăm dò, nhất định phải để lại một người trong khu đồ dùng gia đình. Lỡ nơi này tắt đèn, ít nhất vẫn còn người nhắc nhở những người khác."
Suy nghĩ một lúc, cô bổ sung: "Tốt nhất nên để lại hai người. Chỉ có một mình sẽ dễ cảm thấy bất an."
Thật ra lý do cô đưa ra việc để lại hai người là vì lo lắng rằng nếu chỉ có Hoàng Đào ở lại một mình trong khu vực an toàn, rất có thể cô ta sẽ làm điều gì đó mờ ám. Hiện tại, Tô Dung không thể hoàn toàn tin tưởng cô ta.
"Cháu nói đúng." Đây vốn là ý của Vương Kiến Quốc: "Ngày mai, khi thăm dò, chúng ta sẽ phân công luân phiên hai người ở lại đây. Nếu đèn tắt, một người sẽ ra ngoài gọi những người khác, người còn lại ở lại trông chừng."
Mọi người trò chuyện rời rạc thêm một lúc, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm, dì Lý đột nhiên cảm thấy buồn tiểu. Vì trước đó không có nhu cầu, bà ta chưa vào nhà vệ sinh lần nào. Giờ bụng dưới căng tức, không thể chịu thêm, bà ta đành bật dậy.
Tới trước cửa nhà vệ sinh, bà đặc biệt ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên cửa.
— Một cái đầu màu vàng hình giọt nước, bên dưới có hai chân dài và hai chân ngắn.
"Á!"
Dì Lý sợ hãi hét lên, hoảng loạn bò về giường, cả người run rẩy.
Tiếng hét của bà ta đánh thức những người khác. Triệu Bằng đang mơ màng bực bội chửi: "Mẹ nó, la cái gì mà la? Gặp ma à?"
"Đúng là gặp ma thật!" Giọng dì Lý nghẹn ngào, như sắp khóc: "Cái nhà vệ sinh đó, biển hiệu trên cửa không phải hình dáng của con người!"
Tô Dung vốn ngủ không sâu, nghe tiếng liền tỉnh ngay. Cô ngước nhìn, quả nhiên, hình dáng trên biển hiệu lúc này khác hoàn toàn so với ban đầu.
"Đợi một lát hãy đi." Cô nhẹ giọng an ủi: "Chờ thêm chút nữa, có lẽ nó sẽ trở lại bình thường."
Chờ khoảng hơn mười phút, vừa sợ vừa lo, dì Lý không nhịn được nữa, lại bước tới. Lần này, biển hiệu trên cửa đã trở lại là hình nam nữ bình thường, không còn trạng thái kỳ quái.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm, vì không thể nhịn được thêm, bà ta nhanh chóng chạy vào, kéo cửa một buồng vệ sinh gần nhất và ngồi xuống giải quyết.
Sau khi đi xong, dì Lý thở ra nhẹ nhõm, đưa tay tìm cuộn giấy vệ sinh.
Lần mò mấy lần vẫn không chạm tới thứ gì, bà ta nghi hoặc quay đầu, phát hiện chỗ đặt giấy vệ sinh hoàn toàn trống trơn.
Cả người dì Lý cứng đờ, đột nhiên nhớ ra lúc nãy bà ta vội vàng bước vào nên đã quên kiểm tra xem buồng vệ sinh có giấy hay không.
Và trong quy tắc có một điều đã được ghi rõ — nếu không có giấy vệ sinh trong buồng, không được sử dụng nhà vệ sinh đó.
"Cộc, cộc, cộc."
Cánh cửa nhà vệ sinh bị ai đó gõ từ bên ngoài. Tiếng gõ đột ngột vang lên, phá tan sự yên tĩnh bên trong nhà vệ sinh, trở nên vô cùng rõ ràng. Dì Lý cứng đờ xoay người lại, cổ họng như bị tắc nghẽn, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Từ khe hở bên dưới cánh cửa nhà vệ sinh, dòng máu đỏ thẫm chầm chậm tràn vào. Máu ngày càng nhiều, lan đến chân của người phụ nữ, thấm ướt cả mũi giày của bà.
Đôi mắt dì Lý mở to đầy kinh hãi, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng trào ra, lăn dài trên gương mặt già nua.
"Rắc."
Cánh cửa bị đẩy mở, một giọng nói như được tổng hợp từ máy móc dịu dàng vang lên: "Bà đến để chơi với tôi phải không?"