Tiểu Nhị bị câu nói liều mạng của anh ta chọc cười, anh nhếch môi cười khẩy: “Mấy cây nấm này đều đã cố gắng mọc thành một cái hình dạng không thể ăn được rồi mà anh vẫn còn nhớ thương đến việc ăn chúng à?”
Bất chợt, mắt Tô Dung sáng rực lên: “Nấm có màu sắc rực rỡ thế này, chắc chắn sẽ khiến các loài thú khác và con người không dám ăn, đúng là mấy cây nấm thông minh!”
Cô vừa dứt lời, ba người lập tức nín thở chờ đợi. Chẳng bao lâu sau, một cây nấm nhỏ trông y hệt phiên bản thu nhỏ của cây nấm lớn bất ngờ bật lên từ dưới đất, rồi lăn ra nằm yên.
“Cái này là… tặng cho chúng ta à?” Tô Dung nghi hoặc hỏi.
Chẳng cho cô kịp phản ứng, Tiểu Nhị đã trực tiếp nhặt cây nấm lên, nghịch trong tay một hồi rồi ném cho cô: “Cầm lấy đi.”
Tô Dung luống cuống đón lấy cây nấm, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn phía trước của Tiểu Nhị. Với tính cách thận trọng của tên này, không đời nào anh ta lại liều lĩnh cầm lấy cây nấm có khả năng chứa độc trước khi xác định được nguy hiểm chứ?
Mà nói mới để ý, sao cái bóng lưng này trông quen quen thế ta?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play