"Ưm—" Triệu Béo trợn to mắt, như thể muốn trừng cho mắt lồi cả ra ngoài. Một tay chỉ vào Tóc Nhím đang ngã sóng soài dưới đất, nước mắt hoảng sợ lập tức tràn đầy hốc mắt, cả người run lên bần bật.
Cái đầu trùm kín chất nhầy xanh lục trong suốt ấy, phần trước mặt đã chẳng còn thứ gì có thể gọi là “gương mặt” nữa. Hộp sọ trơ trọi lộ ra, máu và thịt vụn loang lổ, hai hốc mắt đen ngòm như thể đang nhìn chằm chằm vào họ.
Mỹ Nhân Hoa đưa một chiếc lá lên che mặt rồi cười khúc khích, ánh mắt lướt qua ba người họ đầy hứng thú: "Cảm ơn quý khách đã tặng cho nô gia một món quà lớn như vậy, thế còn các vị? Các vị muốn khen ngợi nô gia thế nào đây? Hay cũng muốn tặng quà cho nô gia?"
Thấy Triệu Béo dù vẫn còn run lẩy bẩy nhưng không còn ý định hét lên nữa, Tô Dung mới buông tay ra: "Chúng tôi có thể bàn bạc một chút không?"
"Khen ta mà cũng phải cần suy nghĩ sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn bịa chuyện dối trá ư?" Mỹ Nhân Hoa không hài lòng chất vấn, khóe miệng vẫn còn vương chút máu tươi từ bữa ăn vừa rồi, khiến cô ta càng thêm phần yêu mị. Rõ ràng là biểu cảm giận dữ, vậy mà ấy lại toát lên sức hút đầy sinh khí.
Rõ ràng vừa rồi Triệu Béo còn sợ đến phát khiếp, vậy mà giờ đây trong mắt anh ta lại ánh lên sự mê mẩn.
Cuối cùng Tô Dung cũng cảm nhận được một tia rung động khẽ khàng từ sâu trong lòng, dù rất nhẹ nhưng cũng không thể bỏ qua. Lúc này cô mới hiểu, những hành vi mất kiểm soát kia không phải vì Tóc Nhím hay Triệu Béo tinh trùng chạy lên não, mà là do kỹ năng đặc biệt của Mỹ Nhân Hoa. Nếu không, cho dù có đẹp đến đâu, cô cũng chỉ dừng ở mức thưởng thức chứ chẳng thể nào có cảm giác rung động được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT