Lối vào của "Khu Rừng Phù Bạch" chẳng có lấy một nhân viên nào đứng canh, chỉ có một tấm biển gỗ thô sơ được cắm ở đó. Tấm biển bị sơn đỏ, đứng gần là có thể ngửi thấy mùi sơn nồng nặc xộc vào mũi.
Tô Dung tiến lại gần, đọc to dòng chữ trên đó: “‘Khu Rừng Phù Bạch’, khu vực chưa khai thác, cấm vào. Không ai có trách nhiệm bảo vệ du khách. Tuyệt đối cấm lửa, gặp nguy hiểm, vườn không chịu trách nhiệm.”
Trong mấy dòng chữ này, cụm [khu vực chưa khai thác, cấm vào] được đánh dấu đỏ, còn lại thì không có vấn đề gì.
Mà nói đi cũng phải nói lại, câu “không ai có trách nhiệm bảo vệ du khách” này cũng có thể hiểu là “không có quy tắc nào bảo vệ du khách”. Nếu vậy thì có lẽ mấy quy tắc trước đó cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Triệu Béo không nhịn được bèn lầm bầm: “Cấm vào thì dựng hàng rào ở cổng chứ, để cái lối đi rõ rành rành thế này chẳng phải là dụ khách vào thám hiểm à?”
Tô Dung không đồng tình với ý kiến này. Theo cô, ai cũng đã là người trưởng thành cả rồi, phải tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Biển báo đã ghi rõ ràng như thế, ngoài người mù ra, bất cứ ai bước vào đều là người không coi trọng mạng sống của mình. Gặp phải mấy người như vậy, dù có dựng hàng rào sắt chặn lối vào thì bọn họ cũng leo tường mà vào thôi.
Nhưng cô cũng chẳng buồn tranh luận, chỉ quay đầu hỏi: “Vào luôn chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play