Mẫn Tĩnh Di đang tìm kiếm xem khu vực quần áo có lối đi bí mật hoặc vị trí ẩn nào không. Nếu có thể phát hiện ra nơi ẩn giấu, rất có thể đó sẽ là chìa khóa để họ vượt qua quái đàm này.
Vừa đi, cô vừa cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mẫn Tĩnh Di dừng bước, suy nghĩ trong giây lát, và rồi nhận ra sự khác thường đó đến từ đâu.
— Tiếng bước chân của Hoàng Đào đã biến mất!
Khu vực quần áo không lớn lắm, lại khá trống trải. Lúc trước, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng Đào. Nhưng bây giờ, trong khu vực quần áo, chỉ còn lại tiếng bước chân của một mình cô?
Lẽ nào Hoàng Đào đã gặp phải tình huống mà quy tắc đã đề cập đến?
Mẫn Tĩnh Di không dám liều lĩnh gọi tên đối phương ở cái nơi kỳ quái này, sợ rằng tiếng gọi của cô sẽ làm Hoàng Đào phân tâm và gặp chuyện không hay. Cô vội vàng bước ra khỏi khu vực quần áo, đứng ở lối vào rồi chờ đợi với vẻ mặt nôn nóng.
Trong lúc chờ, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường gần đó. Khu vực quần áo nằm khá xa quầy thu ngân, nếu đến 5 giờ 20 mà Hoàng Đào vẫn chưa ra thì có lẽ cô sẽ phải bỏ lại người này để quay về một mình.
Dù hiện tại hai người bọn họ đang ở cùng một nhóm, nhưng thực tế họ chỉ là những người xa lạ. Cô chưa đủ sẵn sàng để vì một người không quen mà tự tách khỏi cả đội.
May mắn thay, vào lúc 5 giờ 15, tiếng bước chân cuối cùng cũng vang lên từ khu vực quần áo. Hoàng Đào xuất hiện từ giữa những con ma-nơ-canh và nhanh chóng bước ra ngoài.
Cô gái vẫn giữ dáng vẻ nhút nhát như trước, lí nhí nói: “Chị Mẫn, lúc nãy em đã gặp phải trường hợp mà quy tắc nhắc đến. Một con ma-nơ-canh đột nhiên xuất hiện trước mặt em, làm em sợ chết khiếp! Nhưng may là em đã làm theo quy tắc, nhắm mắt và đếm mười giây, mở mắt ra thì mọi thứ đều ổn cả.”
“Nhưng sao mặt của em lại đỏ thế này?” Mẫn Tĩnh Di nghi hoặc hỏi. Theo lý, khi bị dọa sợ, mặt của người ta thường tái nhợt đi chứ không phải đỏ bừng như vậy. Thế nhưng, khuôn mặt của Hoàng Đào lại hồng hào đến kỳ lạ.
Hoàng Đào làm vẻ mặt ngây thơ, nói: “Có lẽ là do em sợ quá, nên máu dồn lên mặt.”
Nghe vậy cũng có vẻ hợp lý, nhưng vẫn có chút gì đó kỳ quái. Mẫn Tĩnh Di giữ lại chút nghi ngờ trong lòng, rồi lên tiếng: “Nếu em vừa gặp phải điều kỳ lạ trong khu vực quần áo, sau đó làm theo quy tắc mà vẫn không xảy ra chuyện gì, thì điều đó chứng minh rằng quy tắc này là đúng.”
Đằng sau Mẫn Tĩnh Di, gương mặt Hoàng Đào bỗng hiện lên một nụ cười kỳ dị. Nụ cười ngày một lớn dần, vượt xa giới hạn mà cơ mặt của một con người có thể làm được, khóe miệng cô ta kéo dài đến tận mang tai.
“Chị nói đúng, đây là quy tắc mà tất cả mọi người nên tuân theo.”
_____
“Không thể đợi thêm được nữa.” Lúc 5 giờ 25, Vương Kiến Quốc quả quyết nói: “Mang theo tất cả những thứ mà chúng ta đã mua trước đó, chúng ta di chuyển đến khu đồ dùng gia đình.”
Ở trong một cái quái đàm nguy hiểm mà lâu như vậy vẫn chưa trở lại, rất có khả năng hai người kia đã gặp chuyện bất trắc.
Ngay lúc họ chuẩn bị rời đi, hai bóng người bỗng xuất hiện từ xa. Đó chính là Mẫn Tĩnh Di và Hoàng Đào. Hai cô gái nắm tay nhau, vội vã chạy lại: “Bọn tôi về rồi, xin lỗi vì đã quay lại hơi muộn.”
Thấy họ trở lại, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vương Kiến Quốc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại về muộn thế?”
Hoàng Đào chủ động lên tiếng, kể lại việc mình đã gặp một con ma-nơ-canh với trang phục kỳ quái trong khu vực quần áo, và sau khi làm theo quy tắc là nhắm mắt đếm ngược mười giây thì mọi thứ đã an toàn. Cuối cùng, cô ta kết luận: “Vậy nên, quy tắc thứ ba là chính xác. Tôi nghĩ chúng ta không cần phải sợ khu vực quần áo nữa.” (App T-Y-T)
Nghe xong lời của cô ta, ánh mắt Tô Dung thoáng qua vẻ ngờ vực. Cô lại liếc nhìn tờ giấy ghi các quy tắc.
Giữa một loạt các dòng chữ đen, câu [Hãy nhắm mắt tại chỗ và đếm mười giây. Sau mười giây, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.] rõ ràng đang nổi bật lên với màu đỏ rực như máu.
Theo suy đoán ban đầu của cô, nếu sự thay đổi trên tờ giấy thực sự là do [Thiết bị nhắc nhở ô nhiễm] gây ra, thì các dòng chữ màu đỏ này chính là những quy tắc đã bị "Nó" làm ô nhiễm.
Nhưng theo lời của Hoàng Đào, dòng chữ đỏ lại là chính xác. Lẽ nào những dòng chữ đỏ trên tờ giấy thực chất chỉ là ảo giác do cô đã bị "Nó" làm ô nhiễm?
Tô Dung không muốn vội vàng đưa ra kết luận. Thứ nhất, cô không có lý do gì để bị ô nhiễm ngay khi vừa bước vào quái đàm. Thứ hai, khi vừa xuyên không đến đây, cô thực sự đã nghe thấy câu nói “[Thiết bị nhắc nhở ô nhiễm] đã trói định.”
So với những gì đang xảy ra trong quái đàm, Tô Dung tin tưởng vào những gì đã xảy ra trước khi cô bước vào quái đàm này hơn.
Nếu giả thiết rằng [Thiết bị nhắc nhở ô nhiễm] là chính xác, thì việc gặp phải ma-nơ-canh kỳ quái trong khu vực quần áo không nên xử lý bằng cách nhắm mắt cầu nguyện. Vậy điều này có nghĩa là Hoàng Đào đang nói dối?
Nhưng tại sao cô ta lại phải nói dối?
Tô Dung không cho rằng một cô gái nhút nhát như Hoàng Đào lại có gan bịa chuyện về vấn đề này, trừ khi cô ta đã dùng sai phương pháp đối phó khi đối mặt với quỷ dị, dẫn đến việc bị "Nó" làm ô nhiễm, làm thay đổi nhận thức của cô ta.
Suy nghĩ đến đây, Tô Dung chợt lạnh sống lưng, trong lòng dấy lên sự cảnh giác. Dù Hoàng Đào có vấn đề hay không, việc quan trọng trước mắt là xác định mức độ đáng tin của Mẫn Tĩnh Di. Điều này sẽ quyết định rằng cô cần đề phòng cả hai người, hay chỉ cần phải đề phòng một mình Hoàng Đào.
“Chị Mẫn, chị có nhìn thấy con ma-nơ-canh kỳ lạ mà quy tắc đề cập không?” Tô Dung đột ngột lên tiếng hỏi.
“Tôi? May mắn là không gặp.” Mẫn Tĩnh Di lắc đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm. Dù biết có cách giải quyết, cô cũng không muốn phải đối mặt với những thứ quỷ dị trong quái đàm.
Nghe vậy, Tô Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Là một thám tử thường xuyên phải phân biệt thật giả, cô có thể nhận ra rằng Mẫn Tĩnh Di không nói dối.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là dường như Hoàng Đào cũng không nói dối.
Dì Lý sốt ruột giục: “Có gì thì cứ để tới khu đồ dùng gia đình rồi nói! Đừng để đến lúc muộn quá rồi cả đám đều chết hết ở đây.”
Vừa dứt lời, bà liền vội “phì phì phì” ba lần: “Úi dời, đúng là cái mồm ăn mắm ăn muối mà! Nói gì mà xui xẻo thế không biết!”
Người già thường rất tin vào cái gọi là họa từ miệng mà ra.
Không trì hoãn thêm nữa, Vương Kiến Quốc gật đầu: “Đi thôi, chúng ta cùng đến khu đồ dùng gia đình xem sao.”
Tô Dung đẩy xe hàng của mình, bên trong chỉ có một bao gạo và một thùng nước khoáng, hòa vào nhóm người tiến về khu đồ dùng gia đình.
Từ quầy thu ngân đến khu đồ dùng gia đình phải băng qua khu thực phẩm, sau đó là một khoảng không gian trống. Những điều kỳ lạ có thể xảy ra trong khu thực phẩm đã được Tô Dung và Triệu Bằng miêu tả chi tiết trong lúc chờ đợi trước đó. Chỉ cần không bị hoảng sợ, xem ra những thứ đó cũng không gây ra nguy hiểm. Nhóm người bọn họ cứ thế vượt qua an toàn.
Khu đồ dùng gia đình nằm khá xa quầy thu ngân, nhưng may mắn là họ xuất phát sớm, kịp đến nơi trước 5 giờ.
Khu vực này giống như một cái sảnh lớn, trên các kệ sát tường bên trái bày đầy khăn mặt, vỏ gối. Ngay bên cạnh là kệ chứa các đồ dùng vệ sinh cá nhân. Ngoài ra còn có cả nồi niêu xoong chảo, xứng đáng là khu đồ dùng gia đình.
Đúng như quy tắc đã nói, ở giữa sảnh có sáu chiếc giường. Giường được làm từ gỗ màu nâu, bên trên phủ một lớp chăn đệm dày màu nhạt. Bốn cạnh của giường được bao quanh bởi các tấm gỗ dày cùng màu, khiến tổng thể của nó trông giống như những chiếc quan tài được thiết kế riêng cho sáu người họ.
“Cái này… đúng là không may mắn chút nào!” Dì Lý nói ra suy nghĩ chung của cả nhóm.
Triệu Bằng nhíu mày, đưa tay vuốt mái tóc xanh lá của mình: “Đừng bảo là giường có vấn đề đấy nhé? Thiết kế thành quan tài kiểu này, mẹ nó chẳng phải là trù chúng ta chết hay sao?”
Cậu ta vừa càu nhàu vừa tiến lại gần, chạm tay vào lớp chăn trên giường: “Bà nội nó chứ, chăn đệm này thế mà lại êm ghê.”
Vì từng bị Triệu Bằng quát nạt, Hoàng Đào vốn rất sợ cậu ta, nhỏ giọng đề nghị: “Giường kiểu này trông ghê quá… Hay chúng ta trải đệm ngủ dưới sàn đi?”
Vốn đã thấy những chiếc giường này chẳng khác nào điềm gở, dì Lý cũng lập tức đồng tình: “Dì thấy được đấy. Trên kệ cũng có chăn đệm mà, chúng ta trải dưới đất chắc không sao đâu.”
Vương Kiến Quốc liếc nhìn tờ giấy quy tắc mà ông đang cầm: “Nhưng quy tắc có nhấn mạnh là phải ngủ trên giường mẫu. Tôi nghĩ chắc là nó có tác dụng gì đó.”
“Có tác dụng gì được chứ?” Dì Lý lập tức phản bác: “Chẳng phải quy tắc cũng có thể là giả sao? Biết đâu mấy cái giường này là bẫy mà ‘Nó’ đặt sẵn cho chúng ta.”
Vương Kiến Quốc bắt đầu do dự. Quả thật, khi chưa có đủ thông tin, sáu chiếc giường trông giống quan tài này lại khiến người ta không thể không dè chừng.
Trong lúc mọi người tranh luận, Tô Dung bắt đầu quan sát khu vực xung quanh. Đèn LED trên trần sáng rực, nhưng không phải kiểu sáng trắng nhợt nhạt bên ngoài mà là ánh sáng hơi ngả vàng, tạo cảm giác ấm áp hơn. Trừ sáu chiếc giường, khu vực này có vẻ là nơi bình thường nhất mà họ từng thấy, không có gì đáng ngờ.
Đột nhiên, cô để ý thấy một tờ giấy trắng bị vo tròn, rơi ở phía sau kệ hàng. Nếu không nhìn kỹ, sẽ rất dễ bỏ qua. Tô Dung nhặt lên, mở ra, không ngờ đó lại là một tờ giấy ghi quy tắc!
“Mọi người xem này! Ở đây cũng có quy tắc!”
[Quy tắc khu đồ dùng gia đình]
Một, khu đồ dùng gia đình là khu vực nghỉ ngơi được chuẩn bị cho khách hàng. Nơi đây luôn sáng đèn quanh năm, tuyệt đối không bị mất điện.
Hai, có thể tùy ý lấy các vật dụng trên kệ, nhưng trên kệ ở khu đồ dùng gia đình tuyệt đối sẽ không xuất hiện áp phích. Nếu nhìn thấy áp phích, xin đừng để ý đến và tuyệt đối không được mở nó ra.
Ba, khi ngủ vào ban đêm, bạn nên ngủ trên giường, và mũi giày không được hướng về phía giường. Điều này sẽ giúp bạn có được một giấc ngủ chất lượng tốt.
Bốn, nếu đèn trong khu đồ dùng gia đình tắt, bất kể bạn đang ở đâu, hãy ngay lập tức trèo lên giường với tốc độ nhanh nhất, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Năm, Nếu không thích phong cách thiết kế của giường, bạn có thể tháo rời các tấm gỗ xung quanh giường. Không ai thích kiểu thiết kế này cả.
Các quy tắc ở khu đồ dùng gia đình ít hơn so với các quy tắc chung của siêu thị An Lạc. Điều khiến Tô Dung chú ý nhất là, so với tờ “Hướng dẫn mua sắm tại siêu thị An Lạc” với một nửa nội dung là chữ đỏ, tờ “Quy tắc khu đồ dùng gia đình” này chỉ có hai câu được đánh dấu bằng màu đỏ.
— [Tuyệt đối không bị mất điện.]
— [Có thể tháo rời các tấm gỗ xung quanh giường.]
Ánh mắt Tô Dung lại dừng trên chiếc giường giống quan tài kia. Dù ngủ trong một chiếc giường như vậy có hơi khó chịu, nhưng nếu loại thiết kế này chính là để bảo vệ họ thì sao? Nếu tháo rời các tấm gỗ xung quanh, liệu có phải họ đã phá hủy lớp bảo vệ, tạo cơ hội cho "Nó" xâm nhập?
Trong lúc Tô Dung đang suy nghĩ, mọi người cũng đã tụ lại vì phát hiện mới này. Mẫn Tĩnh Di xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Tô Dung giỏi thật, cả hai tờ quy tắc đều do em phát hiện.”
Tô Dung giả vờ ngại ngùng, cười nhẹ: “Hai tờ giấy này đều ở những nơi dễ thấy, chỉ là em tình cờ nhìn thấy trước thôi.”
“Hầy, lại có thêm một tờ quy tắc nữa à?” Dì Lý nhăn nhó mặt mày: “Một tờ tôi đã chẳng hiểu nổi rồi, giờ lại thêm cái này nữa thì tôi biết sống làm sao đây?”
Ở phía sau đám đông, thần kinh Hoàng Đào căng thẳng, gặm móng tay mà không biết đang nghĩ gì.
Vương Kiến Quốc cầm lấy tờ giấy, ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định: “Tối nay chúng ta cứ ngủ trên giường đi.”