Ngay khi vừa xuyên không tới đây, bên tai Tô Dung vang lên một giọng nói kỳ lạ, mang âm sắc cơ khí: "[Thiết bị nhắc nhở ô nhiễm] đã trói định."

Nhưng giọng nói ấy chỉ nói đúng một câu, sau đó mặc kệ Tô Dung có cố hỏi thế nào thì nó cũng không lên tiếng nữa. Lúc ấy cô vừa tỉnh lại, không lâu sau đó cũng đã quên mất tình tiết nhỏ này.

Mãi đến khi thấy một số quy tắc chuyển sang màu đỏ vừa rồi, cô mới bất chợt hồi tưởng lại.

Lẽ nào tiếng nói đó là thật?

[Thiết bị nhắc nhở ô nhiễm], có thể nhắc cô những quy tắc nào đã bị ô nhiễm?

Tô Dung không dám tin nhìn tờ giấy quy tắc chuyển thành "một mảng đỏ như máu", cô không kìm được mà hỏi dì Lý đứng cạnh: "Chữ trên tờ giấy này..."

Cô cố tình nói mập mờ, không muốn lộ khả năng của mình ra. Dù đây là thứ gì, việc tạm thời giữ bí mật vẫn có lợi hơn là bất lợi.

Việc chữ đen chuyển thành chữ đỏ vốn đã rất kỳ lạ, nếu dì Lý cũng nhìn thấy, chắc chắn sẽ thuận theo lời cô mà nói tiếp.

Nhưng rõ ràng dì Lý không hiểu ý cô, còn tưởng cô đang thắc mắc về nội dung quy tắc: "Con bé, cháu cũng không hiểu mấy cái quy tắc này đúng không? Cái gì mà miệng nứt trên bao bì, quần áo hai ống tay, làm gì có nơi bình thường nào mà lại có mấy thứ kỳ quái này chứ?"

"Nhưng chỗ này vốn dĩ đã chẳng phải là một nơi bình thường mà?" Tô Dung vẫn đang suy nghĩ về bàn tay vàng mà mình bất ngờ có được này, vô thức đáp lời.

Lần này, dì Lý im bặt, dường như nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình, bà cũng chẳng còn tâm trạng để phàn nàn thêm gì nữa.

Tô Dung nhíu chặt mày, bởi cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác. Nếu hiện tại thật ra là do cô đã bị 'Nó' làm ô nhiễm, và tất cả những gì cô thấy đều là giả thì sao?

Ô nhiễm của 'Nó' cũng chia làm nhiều mức độ. Nhìn chung, ô nhiễm nhẹ sẽ gây ra ảo giác, làm sai lệch một số nhận thức. Chỉ cần phát hiện kịp thời, không tiếp tục rơi vào bẫy nối tiếp, vẫn có cơ hội tìm ra cách giải quyết trong quái đàm.

Nếu là ô nhiễm trung bình, lý trí sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhận thức của người bị ô nhiễm sẽ hoàn toàn chịu chi phối bởi 'Nó', và chỉ có đồng đội kịp thời kéo ra khỏi quái đàm, sau đó tiếp nhận điều trị mới có cơ may sống sót.

Còn nếu đã rơi vào ô nhiễm nặng, thì khi ấy người đó đã hoàn toàn bị thao túng, trở thành tay sai của 'Nó', cũng là nguồn dưỡng chất để nuôi sống thực thể này.

Dựa trên tình trạng của mình hiện tại, có lẽ cô chỉ mới bị ô nhiễm nhẹ.

Nhưng quái đàm chỉ vừa mới bắt đầu, làm sao cô lại bị ô nhiễm được? Nếu không vi phạm quy tắc, theo lý thì 'Nó' không thể gây ô nhiễm cô.

Hoặc có khi... đây thật sự là bàn tay vàng của cô?

Nghĩ càng nhiều càng đau đầu, Tô Dung quyết định tạm thời không nghĩ về chuyện này nữa, cũng không vội kết luận về những dòng chữ đỏ kia. Cô có thể kiểm chứng nó sau, không cần thiết phải dễ dàng tin tưởng, mà cũng không cần phủ nhận hoàn toàn.

Sau khi để mọi người có đủ thời gian để suy nghĩ, cuối cùng Vương Kiến Quốc mở lời: "Trên tường siêu thị có treo đồng hồ. Vừa rồi tôi đã theo dõi kỹ, tốc độ thời gian của nó đến giờ vẫn không có vấn đề gì. Có vẻ quái đàm này chưa thay đổi thời gian. Nhưng mọi người cũng không nên lơ là, dù sao thì không chắc sau này nó vẫn như thế." (App T-Y-T)

Nghe vậy, tất cả lập tức giật mình. Trong “Sách Quy tắc Chung của Quái Đàm” có một quy tắc rằng: [Hãy đảm bảo bạn nắm rõ thời gian chính xác trong quái đàm, nó sẽ giúp bạn duy trì nhận thức.]

Chỉ là vì đây là lần đầu tiên mọi người bị chọn vào quái đàm, ai cũng bối rối nên quên mất điều này.

Đến khi Vương Kiến Quốc nhắc nhở, họ mới sực nhớ ra. Nếu không có ông, có lẽ họ đã hoài nghi thời gian từ đầu, từ đó dẫn đến việc mất nhận thức.

Cuối cùng, họ cũng cảm nhận được lợi ích của việc có một người từng trải ở đây. Tất cả càng thêm tin tưởng vào Vương Kiến Quốc. Trong mắt họ, ông là người có khả năng lớn nhất để đưa họ sống sót ra ngoài.

Thấy tác động tích cực của những gì mình vừa nói, Vương Kiến Quốc hài lòng gật đầu. Ông biết rõ trong những quái đàm đầy rẫy nguy hiểm như thế này, nếu con người tự nội loạn, kết cục chỉ có thể là diệt vong.

Vì thế, việc có một người nắm quyền lãnh đạo tuyệt đối là rất quan trọng.

"Với những thông tin đã biết, siêu thị này có bảy khu vực: chúng ta hiện đang ở quầy thu ngân, còn lại là khu đồ dùng gia đình, khu thực phẩm, khu quần áo, khu thủy sản, nhà vệ sinh và kho hàng. Theo quy tắc, kho hàng là nơi nhân viên không phận sự không được vào, tạm thời loại trừ. Còn sáu khu vực khác, vừa hay mỗi người chúng ta có thể khám phá một khu vực?" Vương Kiến Quốc hỏi.

"Không được!" Hoàng Đào có lá gan nhỏ nhất là người đầu tiên hét lên phản đối. Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, cô mới lí nhí giải thích: "Ở chỗ này mà đi một mình, nếu xảy ra chuyện thì ai mà biết được."

Những gì cô nói thực sự có lý, ngay cả Triệu Bằng – người vốn rất ghét cô lúc trước – cũng gật đầu đồng tình. Dù sao cũng chẳng ai muốn một mình đơn độc ở một nơi nguy hiểm như thế này.

"Vậy thì chia thành các nhóm hai người đi."

Nếu tất cả đi cùng một nhóm, hiệu quả khám phá sẽ quá chậm. Trong những Quái Đàm Quy Tắc, thời gian càng kéo dài, mức độ ô nhiễm của 'Nó' càng mạnh, cơ hội thoát khỏi nơi đây càng ít.

Để xin ý kiến mọi người, Vương Kiến Quốc nhìn vào quy tắc: "Vậy sáu khu vực này, theo mọi người, chúng ta nên khám phá khu vực nào trước?"

Với nhóm hai người, họ có thể khám phá được ba khu vực.

"Khu thực phẩm chắc chắn phải kiểm tra." Dì Lý lập tức đề xuất. Với bà, thực phẩm là yếu tố quan trọng nhất, nên việc xác nhận quy tắc của khu thực phẩm là việc cần thiết trước tiên.

Suy nghĩ một lúc, Tô Dung đưa ra hai lựa chọn loại trừ: "Khu đồ dùng gia đình và nhà vệ sinh không cần đến, vì cuối cùng chúng ta đều phải ghé qua khu đồ dùng gia đình, mà nhà vệ sinh thì đã nằm ngay đó rồi."

Như vậy, ba khu vực sẽ được khám phá lần này đã được quyết định: khu thực phẩm, khu thủy sản và khu quần áo.

Bước tiếp theo là phân nhóm. Với tốc độ nhanh đến khó tin so với người cùng tuổi, dì Lý là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Vương Kiến Quốc: “Người già như dì thực sự cần được chăm sóc. Kiến Quốc, giúp dì một tay nhé?”

Kinh già yêu trẻ là phẩm chất của một quân nhân, Vương Kiến Quốc chỉ có thể đồng ý.

Hoàng Đào ngay lập tức tìm đến Mẫn Tĩnh Di. Lý do thì khá là rõ ràng: Mẫn Tĩnh Di đã từng an ủi cô trước đó, lại thêm biểu hiện của cô ấy cũng không hề tầm thường. Người mạnh nhất – Vương Kiến Quốc – đã bị dì Lý giành trước, nên đi cùng Mẫn Tĩnh Di sẽ giúp Hoàng Đào cảm thấy an tâm hơn.

Bị kéo tay bất ngờ, Mẫn Tĩnh Di có chút áy náy liếc nhìn Tô Dung, sau đó khẽ gật đầu đồng ý. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thực ra, cô muốn ở cùng nhóm với Tô Dung hơn. Với những gì Hoàng Đào đã thể hiện trước đó, rất khó để cô đặt niềm tin vào cô gái này. Nhưng khi một cô gái đáng thương như vậy đến tìm mình, giáo dưỡng của Mẫn Tĩnh Di không cho phép cô tàn nhẫn từ chối.

Thế là Tô Dung và Triệu Bằng trở thành một nhóm một cách tự nhiên.

Dù không mấy hài lòng khi phải chung đội với Triệu Bằng, Tô Dung cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Cô chủ động lên tiếng để bảo vệ lợi ích cho mình: “Bọn tôi là nhóm ghép sau cùng, vậy chắc bọn tôi được chọn khu vực khám phá trước đúng không?”

Tuân theo nguyên tắc công bằng, Vương Kiến Quốc không có ý kiến gì. Hoàng Đào và Mẫn Tĩnh Di, phần nào cảm thấy áy náy vì để Tô Dung – một cô gái trẻ – lại phía sau, cũng đồng ý ngay.

“Bà nội nó, cô được nha!” Triệu Bằng không ngờ một nữ sinh như Tô Dung chỉ cần nói vài câu đã có thể giúp nhóm mình giành được lợi thế. Thái độ của cậu ta với cô lập tức tốt lên hẳn: “Tôi muốn đi khu thực phẩm.”

Cậu ta chỉ quan tâm đến ăn uống mà thôi.

Tô Dung không có ý kiến, chỉ khẽ gật đầu.

Sau khi nhóm của Tô Dung quyết định xong, hai khu vực còn lại cũng được phân chia rất nhanh. Nhóm của Hoàng Đào và Mẫn Tĩnh Di sẽ đến khu quần áo, còn Vương Kiến Quốc và dì Lý chịu trách nhiệm khám phá khu thủy sản.

“Đúng rồi, mấy món đồ mua trước đó chúng ta xử lý sao đây?” Tô Dung bỗng nhớ ra mình còn đẩy một xe hàng.

Vương Kiến Quốc trầm ngâm một lát rồi nói: “Chờ sau khi khám phá xong, chúng tất cả ta sẽ tập trung ở khu đồ dùng gia đình.”

Nói rồi, ông bắt đầu nhấn mạnh các điểm cần phải chú ý: “Theo quy tắc, buổi tối mọi người nên nghỉ tại khu đồ dùng gia đình. Chúng ta không rõ buổi tối ở đây bắt đầu từ mấy giờ, nên để chắc chắn, 5 giờ rưỡi tất cả phải tập trung tại đây rồi cùng đi. Bây giờ là 4 giờ. Quanh đây có đồng hồ treo tường, đừng quên canh giờ!”

Khu thực phẩm nằm gần quầy thu ngân nhất. Khi Tô Dung và Triệu Bằng bước vào, trước mắt họ là những dãy hàng hóa ngay ngắn. Tất cả đều thuộc những thương hiệu mà họ chưa từng nghe đến. May mắn thay, bao bì đều là loại thông thường, giống như túi đựng khoai tây chiên, không có gì quá bất thường.

Bất chấp sự ngăn cản của Tô Dung, Triệu Bằng thản nhiên xé một túi khoai tây chiên, nhón lấy một miếng rồi nhét vào miệng. Cậu ta vừa nhai vừa nói: “Sợ gì chứ? Ở đây không có gì khác để ăn, sớm muộn cô cũng phải ăn thôi.”

Để tồn tại trong quái đàm này, sớm hay muộn gì họ cũng phải lấy đồ ăn ở khu thực phẩm. Đó cũng là lý do họ chọn đến đây trước. Nếu cứ rụt rè, sợ hãi, thì chẳng khác nào tự đặt mình vào thế bất lợi.

Khi họ đi ngang qua một dãy kệ, một túi khoai tây chiên nằm trên hàng thứ hai bất ngờ hé ra một cái miệng đỏ lòm, lởm chởm răng nhọn như những chiếc dao sắc bén, như muốn cắn xé họ.

Tô Dung bị giật mình, cố gắng kiềm chế để bản thân không hét lên. Cô vội bước sang ngang, tránh về phía bên cạnh, bởi nếu lùi về sau cô có thể sẽ va phải kệ hàng phía sau.

Động tác bất ngờ của cô làm Triệu Bằng cũng bị dọa, cậu ta lập tức quay lại nhìn. Và ngay lập tức, cậu ta cũng đã thấy cái miệng kỳ quái đó trên kệ hàng.

Cậu ta nuốt khan một cái, lắp bắp: “Cái... cái này... chắc là mấy món thực phẩm hết hạn mà quy tắc có nhắc đến đúng không?”

“Có lẽ là vậy.” Tô Dung gật đầu. Ở thế giới cũ của cô, cô chưa bao giờ thấy thứ gì kỳ quái đến vậy. Cảm giác bất an khiến cô lùi lại thêm vài bước. “Chúng ta nên tránh xa nó ra. Nếu chẳng may nó nhảy ra thật thì cả hai chúng ta chắc chắn sẽ bị thương.”

Hai người bọn họ vội vàng quan sát nhanh toàn bộ khu thực phẩm rồi lập tức quay trở lại quầy thu ngân. Chẳng mấy chốc, Vương Kiến Quốc và dì Lý cũng đã trở về. Họ không gặp phải tình huống nào trong hai tình huống mà quy tắc khu thủy sản đã cảnh báo.

“Còn Mẫn Tĩnh Di và Hoàng Đào đâu? Sao họ vẫn chưa quay lại?”

….

Khi bước vào khu quần áo, Mẫn Tĩnh Di và Hoàng Đào bắt đầu quan sát xung quanh. Khu vực này được bày rất nhiều ma-nơ-canh trắng muốt, xếp thành các dáng đứng khác nhau.

Tất cả ma-nơ-canh đều hướng về phía cửa ra vào khu quần áo. Chúng không có ngũ quan, nhưng Hoàng Đào lại có cảm giác tất cả bọn chúng đều đang chăm chú nhìn mình.

Giống như quy tắc đã ghi rõ, quần áo trên người những ma-nơ-canh này đều là các bộ trang phục nguyên vẹn, phù hợp với thẩm mỹ của người bình thường. Nhưng những động tác sống động đến mức chân thực của chúng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ dị.

“Cô đi kiểm tra bên đó một chút, tôi sẽ xem xét khu vực này.” Mẫn Tĩnh Di dặn dò: “Nhớ kỹ quy tắc, nhắm mắt và đếm đến mười giây.”

Tuy khu vực này hơi đáng sợ, nhưng quần áo lại rất đẹp, nên Hoàng Đào không còn cảm thấy quá căng thẳng. Để chứng tỏ bản thân, nghe xong lời Mẫn Tĩnh Di, cô cố nén nỗi sợ, rảo bước về phía bên phải: “Em biết rồi. Chị Mẫn, chị cũng cẩn thận nhé.”

Dường như khu vực bên phải không có vấn đề gì. Hoàng Đào đi được hai hàng thì quyết định quay lại.

Nhưng khi vừa quay người, đồng tử cô đột ngột co rút. Tim cô đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ở cuối hành lang, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một con ma-nơ-canh hoàn toàn trắng muốt!

Con ma-nơ-canh đó hướng mặt về phía cô, hai tay làm tư thế ôm lấy không khí. Áo trên người nó phồng lên, còn chiếc váy thì đảo ngược – phần trên rộng, phần dưới hẹp – tạo nên một dáng vẻ trái ngược với mọi quy luật vật lý thông thường.

Đây chính là trường hợp mà quy tắc đã nhắc đến!

Con ma-nơ-canh bất ngờ xuất hiện khiến Hoàng Đào kinh hãi, nhưng cô vẫn kịp phản ứng, nhắm chặt mắt lại. Vừa cầu nguyện mình không gặp chuyện, cô vừa bắt đầu đếm ngược trong đầu.

“Mười, chín...”

Chắc sẽ không sao đâu nhỉ? Quy tắc đã ghi rõ cách xử lý rồi. Chỉ cần làm đúng như hướng dẫn, sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả. Nhất định là như vậy!

Nghĩ thế, nhưng cô vẫn vô thức đếm chậm lại, như để kéo dài thời gian.

“Tám, bảy...”

Xung quanh hoàn toàn im lặng. Từ lúc nào mà cô đã không còn nghe thấy cả tiếng bước chân của Mẫn Tĩnh Di nữa. Chỉ còn lại tiếng tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những giọt mồ hôi lạnh toát lăn dài trên thái dương, chảy xuống gò má.

“Thình thịch, thình thịch...” Tim đập mỗi lúc một dữ dội.

“Sáu, năm, bốn...”

Hình như điều hòa ở đây bật hơi quá cỡ thì phải? Tại sao cô lại cảm thấy lạnh đến mức run rẩy thế này? Hoàng Đào nuốt nước bọt, hai chân khẽ cọ vào nhau, chuẩn bị đếm ba số cuối cùng.

“Ba, hai, một...”

Cô mở mắt. Trước mặt cô quả thật không còn gì.

Hoàng Đào thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát chết. Cô quay đầu, định rời đi.

Nhưng ngay khi vừa xoay người, một gương mặt hoàn toàn trống rỗng, không hề có ngũ quan, nhưng lại chân thực đến rợn người, bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt Hoàng Đào, chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play