Cả lớp lập tức xôn xao.

“Ai vậy, ai vậy?”

“Điều tra viên á?! Ấu mài gót, thế mà lớp của mình cũng có điều tra viên sao!”

“Vậy chẳng phải là một bước lên trời luôn sao? Không phải lớp trưởng đấy chứ?”

Tô Dung hoảng hốt trong lòng, lúc mới nghe cô còn tưởng thân phận của mình đã bị lộ. Nhưng nhìn biểu hiện của lớp trưởng, rõ ràng điều tra viên mà cậu ta nhắc tới là người khác.

Không ngờ trong lớp của họ cũng có người đủ khả năng vượt qua Quái Đàm Quy Tắc? Tô Dung cũng cảm thấy hiếu kỳ không ít.

Lớp trưởng mỉm cười phẩy tay: “Tớ tất nhiên không giỏi đến thế rồi. Điều tra viên thực sự của chúng ta là——”

Cậu ta cố tình kéo dài giọng, ngay lập tức có người sốt ruột giục: “Lớp trưởng, đừng vòng vo nữa, mau nói đi!”

“—— Chính là bạn học Tạ Hề Hề!” Lớp trưởng lớn tiếng công bố.

Trong khoảnh khắc, Tạ Hề Hề liền trở thành tiêu điểm của cả lớp. Tất cả đều tròn mắt nhìn anh ta, những người phản ứng nhanh thì đã bắt đầu buông lời nịnh nọt.

“Anh Tạ, hồi còn đi học tớ đã nhận ra cậu là nhân tài rồi! Quả nhiên cá chép hóa rồng, một bước thành danh!” Triệu Lực ngồi đối diện Tạ Hề Hề, nâng ly rượu đứng lên: “Tớ phải kính cậu một ly trước!”

Vẫn còn ở độ tuổi học sinh mà đã học được gần như đầy đủ những thói quen xã giao ngoài xã hội rồi.

Tạ Hề Hề được tâng bốc đến mức khí thế hừng hực, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy đắc ý, cậu ta khẽ liếc nhìn Tô Dung một cái rồi nói: “Chỉ là may mắn thôi, tiếc là tớ không cứu được những người khác trong quái đàm. Mười người mà chỉ có ba người sống sót.”

Quái Đàm Quy Tắc vốn không có thang đo độ khó rõ ràng, nhưng qua năm tháng, mọi người cũng đúc kết được một số quy luật: số lượng người tham gia càng đông thì quái đàm càng khó.

Ví như các 【Quái Đàm Quy Tắc Cố Định】, mỗi lần nó mở ra phải cuốn ít nhất năm mươi người vào trong.

Có thể sống sót từ một quái đàm mười người đã là một kỳ tích không hề tầm thường rồi. Không khí trong phòng càng thêm sôi nổi, mọi người đều không ngớt lời tán dương Tạ Hề Hề, người gan dạ hơn thì còn hỏi thăm về chi tiết quái đàm.

“Tớ tham gia một quái đàm về phòng trẻ em. Thật ra lần đó cũng xem như là xui xẻo, lúc ấy tớ đến nhà anh họ để trông trẻ thì tự dưng bị cuốn vào.” Nhắc đến quái đàm, sắc mặt Tạ Hề Hề lập tức trở nên khó coi, cậu ta kể qua loa vài câu rồi nhanh chóng chuyển sang khoe khoang về màn trình diễn siêu phàm của mình.

Thật lòng mà nói, Tô Dung khá bất ngờ khi Tạ Hề Hề có thể sống sót qua một cái quái đàm có mười người. Trong ký ức của nguyên chủ, cậu ta vốn không phải kiểu người có khả năng đối phó với Quái Đàm Quy Tắc.

Nhưng cũng có thể là do những ấn tượng cũ đã ăn sâu vào trong tiềm thức nên có lẽ trên thực tế, Tạ Hề Hề cũng không đến mức ngốc nghếch như cô nghĩ.

“Phải rồi, anh Tạ.” Lý Thiến Nguyệt tò mò hỏi: “Nghe nói ra khỏi quái đàm, thể chất sẽ được cải thiện, có thật không?”

Câu hỏi này trúng ngay tâm lý thích khoe khoang của Tạ Hề Hề. Cậu ta đắc ý gật đầu, cầm chiếc nĩa bạc trên cái đĩa lên, dùng một tay bóp mạnh. Chiếc nĩa ngay lập tức bị bẻ cong làm đôi.

“Woah!” Cả lớp đều ồ lên kinh ngạc.

Tô Dung cũng không khỏi sửng sốt. Nguyên chủ vốn chỉ biết cắm đầu vào học hành nên không quan tâm đến mấy chuyện này, thế nên cô cũng chẳng hay biết gì về nó.

Chính bản thân cô cũng chưa quen với cơ thể này. Sau khi xuyên qua, chỉ mới trải qua hai ngày ngắn ngủi, cô đã bị kéo vào quái đàm. Đến giờ, cô vẫn chưa kiểm tra xem cơ thể mình có gì thay đổi hay không. (The Lú x TYT)

Lặng lẽ lấy một chiếc thìa cầm xuống dưới bàn, cô bóp mạnh bằng tay. Quả nhiên, cô cảm nhận được chiếc thìa từ từ cong lại dưới sức mạnh của mình – điều mà nguyên chủ chắc chắn không thể làm được.

Thì ra, cô cũng được quái đàm cải thiện thể chất!

Ánh mắt Tô Dung thoáng qua vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Cô lặng lẽ bẻ chiếc thìa về lại hình dáng cũ, rồi để nó trở lại chỗ cũ.

Tạ Hề Hề chú ý đến động tác của Tô Dung, lại thấy từ nãy đến giờ mà cô vẫn không lên tiếng, cuối cùng cậu ta không nhịn được mà bắt chuyện: “Tô Dung, đã lâu không gặp.”

Chưa kịp để cô đáp lời, một cô gái vừa đi vệ sinh trở về bỗng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hoảng hốt: “Không hay rồi, hình như tầng dưới bị cháy!”

“Cậu đang đùa đấy à?” Tạ Hề Hề ngẩn ra, sau đó cười nhạo: “Nếu chỗ này cháy thật, sao bên ngoài lại chẳng có động tĩnh gì?”

Cậu ta nói không sai, nhìn qua cửa sổ, đường phố bên ngoài vẫn tấp nập người qua lại, không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Nếu nhà hàng này cháy, với bản tính tò mò thích xem náo nhiệt của người dân, chắc chắn bên ngoài đã bị vây kín rồi.

Mọi người cũng chỉ nghĩ cô gái kia đang nói đùa.

Nhưng cô gái gần như sắp khóc: “Không phải! Tớ cũng không biết tại sao, nhưng các cậu ra ngoài xem sẽ rõ!”

Nhìn thấy cô gái thực sự sợ hãi, Tô Dung nhíu mày, lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng bao.

Quả nhiên, trong phòng bao có điều hòa nên không nhận ra, nhưng vừa ra đến hành lang, cô lập tức cảm nhận được luồng không khí nóng rực, hơi nước trên da như bị bốc hơi.

Những âm thanh huyên náo và tiếng la hét vốn bị cánh cửa ngăn cách giờ đây vang lên không dứt. Khắp nơi đều có người kêu gào cháy. Một đám đông chen chúc nhau ở cầu thang nhưng không ai dám đi xuống.

Tô Dung tiến lại gần nhìn xem thử, vừa mới nhìn thấy ánh lửa bập bùng thấp thoáng phía dưới thì cũng liền lập tức từ bỏ ý định. Với tình trạng này, có lẽ tầng một đã hoàn toàn bị thiêu rụi. Bước xuống lúc này chỉ có đường chết!

“Xin hỏi, tại sao tầng dưới lại bị cháy? Đã báo cứu hỏa chưa?” Cô kéo một nhân viên phục vụ lại, hỏi nhanh như gió.

Nhân viên kia rõ ràng cũng hoảng loạn, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, đáp lại cô trong tiếng nức nở: “Chúng tôi cũng không biết tại sao tầng dưới lại đột nhiên bốc cháy. Điện thoại không có tín hiệu, không ai liên lạc được với bên ngoài. Đáng sợ nhất là, hình như những người bên ngoài không nghe thấy tiếng kêu cứu của chúng ta. Chỉ còn cách dập lửa ở tầng một rồi chạy ra thôi.”

Những người đi ra cùng Tô Dung nghe vậy liền chạy đến cửa sổ, cố hét lớn: “Chỗ này của chúng tôi đang bị cháy! Có ai nghe thấy không?”

Nhưng đúng như lời nhân viên phục vụ, không có ai bên ngoài có phản ứng gì. Cả tầng hai của nhà hàng này như bị tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.

Chẳng mấy chốc, cả lớp đều biết nhà hàng này thực sự đang cháy.

Lớp trưởng lau mồ hôi trán, cầm điện thoại cố gắng liên lạc. Một lát sau, cậu ta ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy thất vọng: “Không có tín hiệu. Không gửi được bất kỳ tin nhắn nào.”

“Là quỷ dị.” Sắc mặt Tạ Hề Hề khó coi, nói: “Chắc chắn là quỷ dị giở trò!”

Tô Dung cũng có cùng một nhận định. Chỉ có quái dị mới có khả năng cô lập toàn bộ nhà hàng, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài và nhốt họ trong biển lửa. Lẽ nào đây lại là một thế giới quái đàm khác sao?

“Alô, alô, có nghe thấy không? Những vật tế thân yêu của ta!”

Bỗng nhiên, một giọng nói như giọng nói của nhân vật phản diện ác độc trong anime, manga vang lên từ loa phát thanh.

Tiếng ồn ào ở tầng hai lập tức bị cắt ngang, trở nên im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

“Đừng vùng vẫy vô ích nữa. Nơi này đã bị sức mạnh của ‘Thần’ bao phủ. Người bên ngoài không thể nhận ra sự thay đổi ở đây, và những người bên trong cũng chẳng có cơ hội thoát ra.” Giọng nói của người đàn ông vui vẻ tuyên bố.

Những lời này vừa dứt, sắc mặt của mọi người trong phòng bao đều trắng bệch.

“Ta nghĩ rằng các ngươi nên cảm thấy vinh dự vì được cống hiến sức mạnh của mình cho ‘Thần’. ‘Thần’ sẽ dẫn dắt các ngươi tới thiên đường tươi đẹp duy nhất trên thế giới này.”

“Ai mẹ nó muốn đi đến cái thiên đường nát bét đó chứ!” Một người đàn ông lực lưỡng đứng bên ngoài phòng bao tức giận gầm lên: “Lũ tà giáo chúng mày sẽ không được chết tử tế đâu!”

Không sai, rõ ràng tất cả chuyện này đều là do tà giáo gây ra. Trong xã hội hiện nay, cái gọi là “tà giáo” thực chất chỉ những kẻ phục tùng 'Nó' hoặc đã bị 'Nó' làm ô nhiễm. Trên thực tế, bọn chúng không còn được coi là con người nữa, mà đúng ra phải gọi là “dị hình”.

Phần lớn những kẻ này là những người đã bị 'Nó' làm ô nhiễm trong Quái Đàm Quy Tắc, giống như Hoàng Đào mà Tô Dung từng gặp. Họ đã hoàn toàn biến thành dị hình, không còn chút nhân tính nào.

Còn một bộ phận khác chính là những kẻ trong thế giới thực vì lý do nào đó đã tự nguyện phục tùng 'Nó', được gọi là tín đồ tà giáo.

Họ nhận được “ân điển” từ 'Nó', đồng thời cũng phải cung cấp vật tế cho 'Nó'. Không ngờ hôm nay họ lại xui xẻo đến mức va phải hoạt động của lũ tà giáo này.

Tên dị hình trong phòng phát thanh nghe được lời của người đàn ông kia, phát ra một tiếng cười khó phân rõ là vui hay giận: “Cũng đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội. Hiện tại tầng hai có tổng cộng 43 người, nhưng 'Thần' chỉ cần 30 vật tế. Nếu trong vòng 10 phút tới, các ngươi có thể hiến tế đủ số người, ngọn lửa ở tầng một sẽ tự động tắt. Nhưng nếu sau 30 phút mà vẫn chưa có đủ 30 người chết, tất cả các ngươi đều sẽ bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn này và trở thành dưỡng chất cho 'Thần'.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói xong, gã bật cười đầy man dại: “Vì 'Thần' mà dâng lên cho ngài một màn biểu diễn xinh đẹp nhất nào, những vật tế thân yêu của ta!”

“……”

Cả phòng bao chìm trong một mảnh im lặng chết chóc. Mỗi người đều mang một suy nghĩ khác nhau, những toan tính vụn vặt đang âm thầm xoáy sâu vào lòng họ.

Ủy viên đời sống thời cấp ba bất ngờ đứng dậy, lớn tiếng nói: “Chúng ta không thể mắc bẫy của gã được! Đám tà giáo này chỉ muốn xem trò giết chóc lẫn nhau của chúng ta mà thôi!”

“Vậy cậu nói chúng ta phải làm thế nào để thoát ra đây? Chết 30 người vẫn tốt hơn là tất cả cùng chết đúng không?” Một nam sinh khác mang đầy vẻ chột dạ, pha lẫn sợ hãi trên mặt nhưng vẫn cố mở miệng phản bác.

Ủy viên vệ sinh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dù sao cũng chỉ là tầng hai, nhảy xuống cùng lắm là gãy chân mà thôi.”

Nghe vậy, mọi người đều sáng bừng mắt. Nhưng trong lòng Tô Dung, cô biết chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy.

“Đúng vậy, cậu nói có lý lắm!” Lớp trưởng vỗ vai ủy viên vệ sinh: “Cậu nhảy xuống trước đi, tốt nhất là trực tiếp báo cảnh sát luôn.”

“Tớ…”

Thật ra ủy viên vệ sinh không hề muốn mình là người đầu tiên nhảy xuống. Dù nhìn qua thì có vẻ an toàn, nhưng với sự can thiệp của quái dị, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Nhưng lời đã nói ra, nếu giờ cậu ta không nhảy thì chẳng phải tự vả mặt mình hay sao?

Nghĩ đến đây, cậu ta nghiến răng, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của mọi người, leo lên bệ cửa sổ, bước một chân ra ngoài và quyết tâm nhảy xuống.

Ngay khoảnh khắc toàn thân cậu ta vừa rời khỏi nhà hàng, một ngọn lửa ma quái màu xanh đen bất ngờ bùng lên, bao phủ lấy quần áo của cậu ta và nhanh chóng lan rộng với tốc độ đáng sợ.

“Á á á á! Đau quá! Cứu tôi với!”

Cậu ta lơ lửng giữa không trung, toàn thân bị thiêu đốt, không ngừng há miệng gào thét thảm thiết, cố gắng đưa tay ra với lấy mép cửa sổ.

Nhưng ngọn lửa ma quái đó không để cậu ta có cơ hội quay lại. Chỉ trong vòng chưa đầy năm giây, ủy viên vệ sinh đã hoàn toàn bị đốt thành tro. Những hạt bụi đen mỏng manh lặng lẽ rơi rớt trong không trung.

Cậu ta đã chết.

_____________

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Một câu chuyện cười đến từ địa ngục:

Kể từ khi bắt đầu làm thám tử, Tô thám tử không bao giờ ăn hạnh nhân nữa, thậm chí còn ra lệnh cưỡng chế người cộng sự luật sư của mình cũng không được ăn.

Về việc này, Tô thám tử đã giải thích thế này: “Giả sử có một ngày chúng ta vừa ăn hạnh nhân xong, sau đó lại bị tội phạm trả thù, chết tại nhà. Đám cảnh sát ấy rất có thể sẽ lầm tưởng rằng chúng ta chết vì ngộ độc xyanua, rồi cứ thế điên cuồng chạy trên con đường điều tra theo hướng sai lầm.”

Ban đầu, vị luật sư còn định biện hộ đôi lời cho các cảnh sát, nhưng đúng lúc ấy, ở căn nhà kế bên lại xảy ra một vụ án.

Ngửi thấy trong miệng nạn nhân có mùi hạnh nhân đắng, cảnh sát phụ trách lập tức không cần suy nghĩ, quả quyết ra lệnh cho người bên cạnh ghi chép: “Nguyên nhân cái chết của nạn nhân là do ngộ độc xyanua.”

Luật sư: “…”

Kể từ đó, cả hai người bọn họ đều không bao giờ ăn hạnh nhân nữa.

(Lưu ý: Cảnh sát trong thế giới của chúng ta tuyệt đối không phạm phải lỗi lầm kiểu này!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play