Cục Điều Tra Quái Đàm đã thể hiện thiện chí rất lớn, nhưng ở thời điểm hiện tại, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tô Dung cảm thấy mình chưa cần thiết phải gia nhập họ.

Mặc dù họ chắc chắn còn nắm giữ nhiều thông tin về các Quái Đàm Quy Tắc hơn, và có lẽ cũng sở hữu không ít đạo cụ hỗ trợ. Nhưng sau khi trải qua Quái Đàm Quy Tắc một lần, Tô Dung hiểu rõ những thứ này chỉ có thể đóng vai trò phụ trợ. Chỉ có hiểu rõ quy tắc mới là cách duy nhất để vượt qua quái đàm.

Mà điểm mạnh nhất của cô chính là [Thiết Bị Nhắc Nhở Ô Nhiễm], thứ giúp cô nhìn ra các quy tắc sai.

Tô Dung hiện tại chưa có ý định giao lại bàn tay vàng này cho quốc gia. Cô cần hiểu rõ hơn về nó để tránh khỏi việc vô tình bại lộ khi đối mặt với người khác, mà điều này rõ ràng đòi hỏi nhiều kinh nghiệm thực tế hơn.

Quan trọng hơn, cô vẫn là một người xuyên không. Dù mang ký ức của nguyên chủ, Tô Dung cũng không dám chắc mình có thể không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Dẫu sao cô vừa mới tốt nghiệp trung học, bạn học trong lớp vẫn còn nhớ rõ cô.

Hai cái buff chồng lên nhau khiến Tô Dung hiện tại không dám đối mặt với bất kỳ ai nắm giữ thông tin về cô. Thế giới này vốn đã đầy rẫy những điều kỳ lạ, nếu cô hành xử không giống với nguyên chủ, rất có khả năng sẽ bị coi là sản phẩm ô nhiễm.

Tắt giao diện, Tô Dung làm theo dự định ban đầu, tìm kiếm thông tin về các Quái Đàm Quy Tắc. Từ khóa đầu tiên đập vào mắt cô là “Sách Quy Tắc Chung Của Quái Đàm”.

Đây là thứ mà từ mười năm trước, khi Quái Đàm Quy Tắc xuất hiện trên Trái Đất, mỗi một người đều phải học thuộc lòng. Đây cũng là kiến thức sâu nhất mà nguyên chủ Tô Dung hiểu về Quái Đàm Quy Tắc.

Mặc dù đã biết nội dung bên trong, nhưng Tô Dung vẫn nhấn vào. Cô muốn xem lại nhiều lần để khắc sâu các quy tắc cơ bản vào trí nhớ.

Điều này vốn không có gì đáng nói, nhưng sắc đỏ chói mắt xuất hiện ngay trước mắt khiến suy nghĩ của cô đột ngột ngừng lại.

Tại sao trong “Sách Quy Tắc Chung Của Quái Đàm” lại có cả những quy tắc sai?!

《Sách Quy Tắc Chung Của Quái Đàm》

Một, đừng để bản thân đánh mất chính mình trong quái đàm, hãy nhớ rằng bạn là một con người, bạn chỉ có hai mắt, một mũi và một miệng.

Hai, hãy đảm bảo bản thân nắm rõ thời gian chính xác trong quái đàm, nó sẽ giúp bạn duy trì nhận thức. Mất đi khái niệm về thời gian có thể đồng nghĩa với việc mãi mãi lạc lối.

Ba, trong quái đàm, hãy cố gắng tìm kiếm càng nhiều quy tắc càng tốt, nhưng đừng dễ dàng tin tưởng vào bất kỳ quy tắc nào.

Bốn, càng tìm thấy nhiều quy tắc, bạn càng dễ thu hút sự chú ý của 「Nó」.

Năm, hãy diễn tròn vai thân phận của mình trong quái đàm, bạn có thể là bất kỳ loài sinh vật nào. Bạn có thể là bất kỳ loài sinh vật nào. (The Lú x TYT)

Sáu, luôn duy trì suy nghĩ.

Trong sáu quy tắc này, có hai quy tắc màu đỏ, lần lượt là quy tắc thứ tư và thứ năm.

Dựa trên kinh nghiệm ở quái đàm trước, Tô Dung đã xác nhận rằng các quy tắc màu đỏ chính là những quy tắc sai. Nói cách khác, bộ quy tắc mà toàn thế giới đã tổng hợp và yêu cầu tất cả mọi người ghi nhớ này thực chất lại chứa hai quy tắc sai!

Quả thật quá kinh khủng!

Thế giới này sắp toang cmnr?

Tô Dung hít một hơi thật sâu, cẩn thận đọc lại hai quy tắc màu đỏ. Chẳng bao lâu, cô đã nhận ra vấn đề.

Đầu tiên là quy tắc thứ tư, [càng tìm thấy nhiều quy tắc, bạn càng dễ thu hút sự chú ý của “Nó”]. Nhưng quy tắc thứ ba đã nhấn mạnh rằng cần phải tìm kiếm càng nhiều quy tắc càng tốt. Hai quy tắc này vốn dĩ đã mâu thuẫn với nhau.

Tô Dung không chắc việc tìm kiếm thêm quy tắc có thực sự nguy hiểm hay không, nhưng cô có thể khẳng định rằng nếu vì quy tắc thứ tư mà không dám hành động, chắc chắn sẽ phải chết trong quái đàm.

Còn quy tắc thứ năm lại mâu thuẫn với quy tắc đầu tiên. Quy tắc đầu tiên nhấn mạnh rằng điều tra viên là con người, nhưng quy tắc thứ năm lại tuyên bố rằng [Bạn có thể là bất kỳ loài sinh vật nào].

Điều này rõ ràng không hợp lý.

Dựa trên gợi ý từ dòng chữ đỏ, quy tắc sau là sai. Nghĩa là, con người chỉ có thể là con người. Một khi tin rằng mình là sinh vật khác, có lẽ chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Nhưng vấn đề ở đây là, tuy những lỗi sai này khá là mịt mờ nhưng không phải không thể phát hiện ra. Vậy tại sao trên toàn thế giới có nhiều người như vậy, vì cớ gì lại không có ai lên tiếng dị nghị?

Với sự từng trải của mình, Tô Dung nhanh chóng nhận ra rằng chuyện này có lẽ liên quan đến một số bí mật xoay quanh Quái Đàm Quy Tắc, mà chỉ khi gia nhập Cục Điều Tra Quái Đàm mới có thể tìm hiểu.

Nếu đã như vậy thì tạm thời không cần phải suy nghĩ thêm. Chỉ cần cô phân biệt được thật giả là được. Tô Dung thở dài, thoát khỏi giao diện, rồi chuyển sang mục tiếp theo.

Từ khóa tiếp theo là 【Quái Đàm Quy Tắc Cố Định】.

Nguyên chủ chỉ hiểu sơ qua về khái niệm này, bởi cô ấy vốn không nghĩ mình sẽ bước chân vào thế giới quái đàm, nên chưa từng chủ động tìm hiểu. Nhưng Tô Dung thì khác, cô rất tò mò về những điều này.

Cái gọi là 【Quái Đàm Quy Tắc Cố Định】 chính là những quái đàm tồn tại cố định tại một số địa điểm trên Trái Đất. Quái đàm mà Tô Dung vừa trải qua thuộc dạng 【Quái Đàm Quy Tắc Ngẫu Nhiên】, xuất hiện ngẫu nhiên và cũng chọn người tham gia một cách ngẫu nhiên.

Còn các 【Quái Đàm Quy Tắc Cố Định】 thì khác. Theo một nghĩa nào đó, chúng là những vùng đất đã bị “Nó” làm ô nhiễm và chiếm lĩnh, trở thành khu vui chơi của “Nó”.

Những quái đàm này là tổ hợp của vô số các quy tắc khác nhau, với rất nhiều quy tắc phức tạp. Chỉ cần sai một bước thôi cũng có thể dẫn đến cái chết.

Hiện tại, trên Trái Đất đã biết được bốn 【Quái Đàm Quy Tắc Cố Định】, lần lượt là “Trường Trung học Số 13”, “Công Viên Giải trí Đại Tiếu Nhãn”, “Trang Viên Sơn Dương” và “Khu Dân Cư Mê Điệt Hương”.

Những cái quái đàm này sẽ mở ra định kỳ. Chính phủ buộc phải chọn đủ số lượng người vào bên trong để “Nó” chơi đùa, nếu không quái đàm ấy sẽ mở rộng và chọn nhiều người tham gia ngẫu nhiên hơn.

Các chính phủ trên toàn thế giới đều ưu tiên chọn điều tra viên để tham gia quái đàm, và một khi đã được chọn, điều tra viên ấy không có quyền từ chối. Đây cũng là lý do mà trong xã hội hiện nay, điều tra viên có địa vị cao và nhận được nhiều phúc lợi cùng trợ cấp.

Tuy vậy, việc trở thành điều tra viên vẫn được xem là một vinh dự, bởi người được chọn chỉ là số ít. Không nhiều người hiểu rõ mức độ nguy hiểm của Quái Đàm Quy Tắc, phần lớn chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt – những khoản trợ cấp và phúc lợi thực tế dễ dàng nhận thấy.

Sau vài tiếng miệt mài trau dồi kiến thức, Tô Dung đã hiểu hơn nhiều về thế giới này. Đến khi hàng loạt thông báo vang lên trong điện thoại, cô mới thoát khỏi biển học vấn và quay trở lại thực tại.

Cầm điện thoại lên, cô thấy tin nhắn từ nhóm bạn cấp ba của nguyên chủ. Họ đang bàn tổ chức họp lớp vào kỳ nghỉ hè và hỏi ai sẽ tham gia.

Suy nghĩ một lát, Tô Dung gõ một dòng trả lời: “Tớ cũng tham gia.”

Như cô đã dự tính, cô cần hiểu rõ hơn về nguyên chủ. Đồng thời, cô cũng muốn tạo dấu ấn về sự thay đổi của mình trong lòng bạn bè cũ. Chỉ khi gỡ bỏ mọi lo ngại, cô mới có thể bước tiếp một cách mạnh mẽ được.

Sáng hôm sau, Tô Dung diện một bộ đồ giản dị: áo thun trắng và quần jeans, rồi đến nhà hàng đã hẹn. Là một đứa trẻ mồ côi sống nhờ trợ cấp của chính phủ, cô không việc ăn mặc đơn giản cũng không có vấn đề gì.

Trong phòng bao đã có khoảng bảy, tám người. Trên bàn chỉ có nước ngọt, rượu bia cùng một ít hạt dưa và đồ ăn vặt.

“Tô Dung, cậu đến rồi!” Một cô gái hơi tròn trịa ngồi trong bàn giơ tay gọi cô.

Người đó là Lý Thiến Nguyệt, bạn ăn cơm chung của nguyên chủ thời cấp ba. Quan hệ của họ không quá thân thiết, nhưng cô ấy chính là người gần gũi với nguyên chủ nhất trong lớp.

“Đã lâu không gặp.” Tô Dung vừa định bước tới thì ánh mắt đang lướt qua bàn tiệc của cô bất giác khựng lại. Cô chớp mắt một cái, vẻ ngoài không để lộ bất kỳ điều gì bất thường, rồi ngồi xuống cái ghế bên trái của Lý Thiến Nguyệt.

Ngồi cách cô vài chỗ về phía bên phải là một người mà có lẽ nguyên chủ không muốn gặp – Tạ Hề Hề.

Tạ Hề Hề học hành kém cỏi nhưng nhà giàu, hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ. Lý do khiến Tô Dung cảm thấy khó xử chính là chuyện cậu ta từng theo đuổi nguyên chủ khi nguyên chủ còn học cấp ba.

Vấn đề ở đây là, Tạ Hề Hề giống như một đứa trẻ con, yêu đương chỉ để yêu đương. Không đáng ghét, nhưng cũng không phải người thích hợp để hẹn hò. Huống hồ, khi ấy cả hai còn đang đi học, cho nên cũng không có gì bất ngờ khi cậu ta bị nguyên chủ từ chối thẳng thừng.

Bây giờ, Tạ Hề Hề đã thay đổi khá nhiều. Khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê Tây Dương hồi trước giờ đã thêm phần sắc sảo, trưởng thành hơn. Trên tóc cậu ta còn có một lọn tóc màu xanh nhạt không quá nổi bật, tạo thêm nét cá tính cho vẻ ngoài ngoan ngoãn vốn có của cậu ta.

Chỉ cần không nói gì, khí chất của cậu ta quả thực không tệ.

Nghe thấy tiếng động, Tạ Hề Hề liếc nhìn về phía Tô Dung, rồi lập tức ra vẻ “tà mị” mà nở một nụ cười nửa miệng. Sau đó, cậu ta quay sang trò chuyện với người khác, nhưng không quên cố ý lớn tiếng: “Hả? Bây giờ tao vẫn chưa có bạn gái đâu nhé!” ( truyện trên app T•Y•T )

Sắc mặt Tô Dung lập tức trở nên chết lặng. Quả nhiên, đây vẫn là tên ngốc trong trí nhớ của nguyên chủ.

Lý Thiến Nguyệt hoàn toàn không để ý đến bầu không khí ngầm trên bàn ăn, chỉ tò mò hỏi Tô Dung: "Nghe nói Đại học Q giao bài tập cho tân sinh viên chưa nhập học, có thật không?"

Câu hỏi này lập tức khiến gương mặt Tô Dung sụp đổ. Lý Thiến Nguyệt nói không sai – đúng là cô có bài tập. Nguyên chủ vẫn chưa làm xong, và giờ cô phải làm thay.

Tô Dung: Mèo nhỏ rơi lệ.jpg.

Cũng may cô có ký ức của nguyên chủ. Nếu không, chắc chắn lần này cô sẽ gặp rắc rối. Cô bất lực thở dài: “Là thật.”

“Xui quá vậy.” Lý Thiến Nguyệt cảm thán, nhưng vì vốn không mặn mà với việc học nên cô nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: “Cậu nghe thông báo về điều tra viên ‘Cà Phê’ hôm trước chưa?”

Hiển nhiên, đây không chỉ là điều mà một mình Lý Thiến Nguyệt quan tâm. Những người khác cũng nhanh chóng hùa vào thảo luận. Dù đã có không ít điều tra viên được phát sóng toàn cầu trong vài năm qua, nhưng trong suốt mười năm, số điều tra viên ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một năm gần đây lại chẳng có gương mặt mới nào xuất hiện, vì vậy “Cà Phê” mới gây chú ý đến vậy.

Trở thành điều tra viên là một vinh dự lớn, huống chi còn là điều tra viên được cả thế giới biết đến. Có người đoán rằng “Cà Phê” là nhân tài mới được chính phủ đào tạo, có người lại cho rằng đó là một điều tra viên dày dạn kinh nghiệm.

Không ai ngờ rằng “Cà Phê” chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành, và hiện còn đang ngồi cùng bàn với họ.

Qua ba vòng rượu, qua năm lượt đồ ăn, lớp trưởng bỗng nhiên đứng dậy, mặt mũi rạng rỡ, nụ cười tươi như hoa, hào hứng tuyên bố: “Mọi người, tớ có một điều muốn thông báo!”

“Chuyện gì vậy?” Mọi người tò mò nhìn sang, tất cả đều ngừng nói chuyện để chờ lớp trưởng nói chuyện.

Lớp trưởng cũng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng: “Lớp chúng ta vừa có một điều tra viên vinh quang!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play