Không gian chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Với phần lớn các bạn cùng lớp, đây là lần đầu tiên họ tận mắt chứng kiến cái chết – và lại là một cái chết tàn khốc đến vậy.
Người đầu tiên phản ứng là Tạ Hề Hề. Cậu ta đóng sầm cửa sổ lại, khuôn mặt nặng nề: “Được rồi, rõ ràng cách này không ổn.”
“Vậy chẳng phải chúng ta chỉ còn mỗi cách… tự giết hại lẫn nhau?” Lớp trưởng lẩm bẩm, ánh mắt vô thức lướt qua Tô Dung và Lý Thiến Nguyệt – hai cô gái duy nhất trong nhóm.
Từ bất kỳ góc độ nào, hai người bọn họ cũng là những đối tượng dễ giải quyết nhất.
Nhận ra ánh mắt đó, Lý Thiến Nguyệt bất giác rùng mình, cô không nhịn được mà nép sát hơn vào Tô Dung, giọng nói đầy phẫn nộ: “Cậu định ra tay với bọn tớ sao?”
Dù bề ngoài có vẻ tức giận, nhưng chính Lý Thiến Nguyệt cũng hiểu rằng cô đang dùng cơn giận ấy để che giấu nỗi sợ hãi bên trong. Rõ ràng, trong tình huống này, cô và Tô Dung hoàn toàn ở thế yếu.
“Tớ đâu có ý đó.” Lớp trưởng lập tức phản bác, rõ ràng cậu ta cũng không muốn làm người khơi mào sự tàn sát.
Bỗng, Tô Dung vỗ tay, cố ý thu hút ánh mắt của mọi người về phía mình: “Nếu tên tà giáo trên loa phát thanh không nói dối, thì thực ra chúng ta là nhóm dễ sống sót nhất – miễn là không xảy ra mâu thuẫn nội bộ.”
Cô nhấn mạnh câu cuối cùng một cách rõ ràng.
Mọi người lập tức hướng ánh nhìn nghi hoặc nhưng đầy hy vọng về phía cô. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục nói: “Chúng ta có tổng cộng tám người. Trong số bốn mươi ba người ở tầng hai, nhóm tám người của chúng ta chắc chắn thuộc loại đông nhất. Vì vậy, chỉ cần chúng ta giữ vững phòng bao này, chờ khi các nhóm khác tàn sát lẫn nhau, rồi hẵng ra tay nhặt cơ hội. Như vậy, rất có khả năng cả tám chúng ta đều sống sót.”
Nghe cô nói xong, ánh mắt mọi người sáng lên. Đúng là vậy thật, họ đã nắm giữ lợi thế sẵn có. Nếu đoàn kết, họ sẽ trở thành thế lực mạnh nhất ở tầng hai. Không cần phải hy sinh ai mà vẫn có cơ hội sống sót. Hơn nữa, là bạn học của nhau, giữa họ vốn đã có nền tảng tin tưởng nhất định.
Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt dãn ra: “Tô Dung, cậu nói đúng, tớ cũng nghĩ như vậy.” Cậu ta cười gượng: “Mọi người đều là bạn học, làm sao có thể giết hại lẫn nhau được chứ?”
“Nhưng nếu chúng ta nhất định phải giết người thì sao?” Một nam sinh thì thầm.
Câu nói ấy lập tức khiến những người khác trừng mắt nhìn cậu ta: “Thế thì cậu đi chết trước đi?”
Cậu ta lập tức câm lặng.
Tô Dung không để tâm đến lời lẩm bẩm ấy, cô khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Thiến Nguyệt để trấn an, sau đó quay sang Tạ Hề Hề: “Tạ Hề Hề, cậu là điều tra viên, cậu có cách nào đối phó với lũ tà giáo này không?” (The Lú x TYT)
Là một điều tra viên, chắc chắn Tạ Hề Hề đã báo cáo với chính phủ về tình huống của mình. Vì vậy, theo lý mà nói, hẳn là cậu ta phải biết về một vài thông tin nội bộ.
Tạ Hề Hề quan sát Tô Dung một lúc lâu. Cậu ta luôn cảm thấy cô bạn gái suýt nữa thì thành mà mình vẫn muốn nối lại tình xưa này dường như có chút thay đổi. Nhưng nhớ lại, Tô Dung vốn không phải người hay nói, vẫn luôn là một mỹ nhân lạnh lùng chăm chú vào việc học. Có lẽ là do cậu ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ cô mà thôi.
“Chính phủ có thiết bị đặc biệt để phát hiện sự hiện diện của ‘Nó’. Nếu chúng ta kéo dài đủ lâu, người của chính phủ chắc chắn sẽ phát hiện ra điều bất thường và đến đây cứu người.” Đây là những gì cậu ta được phổ biến sau khi trở thành điều tra viên.
Ngoài ra, bản thân cậu ta chỉ mới trải qua một cái Quái Đàm Quy Tắc, ngoài việc thể chất được cải thiện thì cậu không có bất kỳ năng lực đặc biệt nào.
Một nam sinh tràn đầy hy vọng hỏi: “Vậy chúng ta có thể…”
“Không thể.” Tô Dung dứt khoát ngắt lời cậu ta: “Lũ tà giáo không thể không biết điều này. Khoảng thời gian ‘nửa tiếng’ mà chúng đề cập chắc chắn nằm vừa khít với thời gian chính phủ phát hiện ra chuyện này.”
Kết luận này của cô khiến Tạ Hề Hề gật đầu tán thành: “Đúng vậy, nên chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Tớ định ra ngoài giết vài người, để sau này chúng ta dễ bề thống trị tầng hai hơn. Ai muốn đi cùng tớ?”
Cậu ta đã từng giết người. Trong quái đàm đó, mười người tham gia, bảy người chết – mà đó vẫn là nhờ vào việc họ có một đại lão dẫn dắt.
Vì vậy, cậu ta hiểu rất rõ rằng việc trốn tránh đến phút cuối gần như là chuyện không thể. Chỉ có chủ động ra tay mới có thể mở ra cơ hội sống sót.
“Tớ sẽ đi.” Khi những người khác còn đang do dự, Tô Dung lên tiếng. “Nhưng tạm thời, tớ không định giết người. Tớ muốn thử tìm một lối thoát khác.”
Lý Thiến Nguyệt hoảng hốt kéo tay áo cô, giọng nói run rẩy: “Tô Dung, cậu điên rồi sao? Ra ngoài lúc này chẳng khác nào tìm chết cả!”
“Đúng vậy, mà làm gì còn có lối thoát nào khác chứ!” Một nam sinh cười nhạo: “Con gái các cậu lúc nào cũng mơ mộng ngây thơ.”
Tô Dung lạnh lùng liếc cậu ta: “Trong Quái Đàm Quy Tắc của ‘Nó’, ít nhất vẫn còn quy tắc bảo vệ con người. Vậy một không gian chỉ được tạo ra tạm thời bằng sức mạnh của ‘Nó’ thì làm sao có thể là đường cùng được?”
Nghe vậy, Tạ Hề Hề nhìn cô đầy kinh ngạc. Cậu không ngờ một nhỏ một sách như Tô Dung lại có thể nói ra những lời thâm thúy như vậy.
Điều cô nói hoàn toàn có lý, dù chính cậu – một điều tra viên từng tham gia quái đàm – cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
“Cậu nói đúng.” Tạ Hề Hề gãi đầu, ánh mắt sáng lên khi nhìn cô: “Biết đâu thực sự có một lối ra khác thì sao?”
Thấy điều tra viên cũng đồng tình, nam sinh vừa cười nhạo Tô Dung liền im lặng, cúi đầu không nói gì.
Riêng Lý Thiến Nguyệt vẫn không thể chấp nhận việc Tô Dung mạo hiểm như vậy. Trong mắt cô, điều này đối với một cô gái yếu đuối như Tô Dung chẳng khác nào tự sát cả. Quan trọng hơn, cả phòng chỉ có hai cô gái. Nếu Tô Dung rời đi, cô ta sẽ cảm thấy vô cùng bất an.
Thấy vậy, Tô Dung nghiêng người thì thầm vào tai cô bạn: “Chúng ta là một thể. Nếu cả hai đều ở đây, trong mắt đám con trai, chúng ta sẽ chỉ là một cái gánh nặng, sẽ bị xem như mồi nhử để đủ số người. Nhưng nếu tớ ra ngoài mạo hiểm, họ sẽ thấy chúng ta còn có giá trị. Nếu như bọn họ bắt đầu có ý đồ xấu thì họ cũng sẽ dè chừng.”
Cô hiểu rõ lý do Lý Thiến Nguyệt cố ngăn cản mình. Quan tâm đến sự an toàn của cô chỉ là thứ yếu, mà quan trọng hơn là cô ấy sợ phải đối mặt với những người này một mình.
Nếu đã vậy, thì dùng lợi ích để thuyết phục là cách tốt nhất để cô ấy không tiếp tục cản trở nữa.
Không ngoài dự đoán, sau khi nghe lời Tô Dung, ánh mắt của Lý Thiến Nguyệt đầy sự do dự. Cân nhắc một lúc, cô ấy buông tay ra, khẽ nói: “Cậu phải cẩn thận, nhất định phải sống sót trở về.”
“Tớ sẽ cố gắng hết sức.” Tô Dung chưa bao giờ mạnh miệng cả.
Cuối cùng, có tổng cộng ba người quyết định ra ngoài: Tô Dung, Tạ Hề Hề và Lý Chí, ủy viên thể dục. Với vóc dáng to lớn, Lý Chí rất tự tin vào sức mạnh của mình.
“Tớ sẽ bảo vệ cậu.” Tạ Hề Hề nhìn Tô Dung với vẻ nghiêm túc: “Đừng rời khỏi tớ.”
Nhờ thể lực được tăng cường sau khi trở thành điều tra viên, cậu ta có thể đối phó được ít nhất hai hoặc ba người đàn ông trưởng thành.
Lý Chí bên cạnh liền mở miệng trêu chọc: “Oa, xem ra lớp mình sắp có thêm một cặp gà bông rồi!”
Tô Dung vốn đã là người trưởng thành, cô sẽ chẳng vì trò đùa của đám con trai mà đỏ mặt. Cô trước hết lịch sự cảm ơn Tạ Hề Hề, sau đó quay sang Lý Chí: “Tớ sẽ không bao giờ hẹn hò với bạn học cấp ba.”
Lý Chí bị bác bỏ ngay lập tức có chút ngượng ngùng, gãi đầu cười gượng: “Ha ha, tớ chỉ đùa thôi mà. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Hành lang bên ngoài tầng hai của nhà hàng là một hành lang có đầu cuối nối liền nhau. Tạ Hề Hề không nghĩ ngợi nhiều: “Đi theo hành lang, đi hết một vòng xem sao.”
Phía này chỉ có hai phòng bao, hành lang trống không, bầu không khí tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Khi đến gần một khúc cua, Tô Dung bất ngờ giơ tay ngăn hai người kia lại, không nói gì mà chỉ tay xuống đất.
Trên tấm thảm màu đỏ sẫm được trải trên mặt đất, mờ mờ có thể thấy vài vệt lấp lánh, dường như còn hơi ẩm ướt. Nếu không quan sát kỹ, gần như không thể nhận ra.
Lý Chí nhìn Tô Dung với vẻ mặt khó hiểu, định hỏi cô đã phát hiện ra điều gì. Nhưng Tô Dung chỉ đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng, sau đó chỉ tay về phía góc cua bên trái.
Nhận ra hành động của cô, Tạ Hề Hề nhướng mày, rút ra một con dao găm sắc bén không biết lấy từ đâu ra, nhẹ nhàng tiến đến gần góc tường, rồi bất ngờ vòng qua.
Một người đàn ông hói đang ngồi mai phục ở góc tường, cầm một chiếc ghế trong tay. Anh ta hoàn toàn bất ngờ khi bản thân bị phát hiện, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Hề Hề túm lấy cổ và dễ dàng nhấc bổng lên bằng sức mạnh kinh người của mình.
Tô Dung cảm thấy hơi ngứa tay, cô cũng muốn thử xem mình có thể làm được điều đó không. Nhưng cô cũng biết đây không phải lúc để thí nghiệm.
Tên đàn ông hói không ngờ mình lại đá trúng một tấm ván sắt, nhìn thấy ánh dao sáng loáng, anh ta lập tức sợ hãi: “Khoan đã! Khoan đã! Các người định giết người sao? Đó là phạm pháp đấy!”
Tạ Hề Hề bật cười lạnh lùng: “Thế ngồi anh rình rập ở đây là để làm gì? Đưa ghế cho người ta đi qua ngồi nghỉ à?”
Cậu ta có thể ngốc trong vài chuyện, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngu.
Người đàn ông hói biết rõ mình cũng không có ý tốt, định phản kháng nhưng trước sức mạnh áp đảo, mọi nỗ lực của anh ta đều vô dụng.
“Mấy người không thể…. Tôi biết chỗ nào có người, tôi có thể chỉ cho các người!”
Hành lang này là một cái hình chữ nhật nhưng khép kín, đầu cuối nối liền, phòng bao của nhóm Tô Dung nằm ở cạnh ngắn, nên chỉ có tổng cộng hai phòng. Trong khi đó, cạnh dài lại có đến sáu phòng bao. Nếu phải tìm từng phòng một, đúng là sẽ tốn không ít thời gian.
Thấy Tạ Hề Hề có vẻ phân vân, Tô Dung lập tức lên tiếng: “Không cần. Đừng rước thêm rắc rối. Tạ Hề Hề, cậu có dây không? Trói anh ta lại trước đã, đánh ngất luôn đi. Vẫn còn hơn hai mươi phút nữa, chưa cần giết vội.”
Tên đàn ông hói nói đúng một điều: Giết người là phạm pháp. Dù với bất kỳ lý do gì, kể cả nếu thoát được sự trừng phạt của pháp luật, lương tâm cũng khó có thể yên ổn.
Kiếp trước, khi còn là một thám tử, cô từng chứng kiến nhiều cái chết, nhưng chỉ có một lần duy nhất mà cô buộc phải giết người. Khi đó, cô lẻn vào nhà tên tội phạm để tìm chứng cứ, không may bị gã phát hiện và bắt giữ. Để giữ mạng, cô buộc phải phản công và giết gã. ( truyện trên app T•Y•T )
May mắn thay, cô có một cộng sự luật sư đã giúp cô biện hộ, cuối cùng thành công chứng minh đó là một hành động tự vệ chính đáng.
Không sai, người cộng sự luật sự ấy cũng chính là người đã bị nổ cho banh xác cùng với cô. Không biết giờ anh ấy thế nào rồi, trên đường xuống hoàng tuyền có cô đơn hay không.
Nói hơi xa rồi, tóm lại sau lần giết người đó, Tô Dung vẫn gặp ác mộng suốt mấy ngày liền. Nghĩ đến việc trước đó Tạ Hề Hề đã nói là sẽ bảo vệ mình, cô tạm thời muốn chịu trách nhiệm với trạng thái tâm lý của cậu nam sinh trung học này một chút.
Bản thân Tạ Hề Hề cũng không muốn giết người trong thế giới thực, nghe vậy cậu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, mặc kệ tên đầu trọc la hét, thẳng tay đánh ngất anh ta, rồi dùng dây thừng thô trong hành lang trói chặt anh ta lại. Sau khi rời khỏi Quái Đàm, cậu đã cố ý học vài kỹ thuật, động tác cũng khá thành thạo.
Tô Dung liếc nhìn chiếc loa trên trần hành lang, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Đi, mang tên này vào nhà vệ sinh rồi nói tiếp.”
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Một đoạn đối thoại trước khi bị nổ chết:
Thám tử: Hình như chết ở đây cũng có chút oan uổng.
Luật sư: Oan khuất lớn lắm, chúng ta đã gửi tin nhắn cho cảnh sát từ lâu, lẽ ra con bé kia cũng phải tìm đến cảnh sát rồi. Lâu như vậy mà vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh nào, cậu nghĩ là do họ vô dụng hay có người cố tình ngăn cản?
Thám tử: Đáng lẽ tôi phải sớm đoán được trong cục cảnh sát có nội gián.
Luật sư: Dù sao chúng ta cũng đã để lại manh mối về thân phận nội gián ở đây rồi. Phát hiện được hay không thì phải xem họ thế nào thôi.
Thám tử: Thôi, đừng nói đến chuyện đau đầu này nữa. Cậu muốn làm nghề gì ở kiếp sau?
Luật sư: Làm một tên đặt bom.
Thám tử: ……
Thám tử: Vậy tôi sẽ làm thẩm phán, đích thân xử cậu.
Luật sư: Rồi tống tôi vào tù?
Thám tử: Rồi tôi sẽ thiên vị và làm trái pháp luật.
Luật sư (cười khẽ): Tốt vậy sao?
Thám tử (mặt nghiêm túc): Nếu chỗ mà cậu đánh bom là cục cảnh sát thì ok.
(Không, không có đâu, cả hai đều là công dân tuân thủ pháp luật cả nhé )