Khanh Vân vốn biết lễ nghi, lại là người điềm đạm nhất trước mặt mọi người. Biết mình lớn tuổi hơn, nàng lập tức đứng dậy kéo tay hai đường muội, hành lễ, rồi lần lượt giới thiệu các muội muội của nàng.
Thực ra từ lúc vào phòng, Lăng Sương đã thấy hai tỷ muội kia. Dung mạo họ rất giống Lâu tam phu nhân. Ngọc Châu có khuôn mặt tròn, đôi mắt to, Bích Châu có cằm nhọn, khuôn mặt hình quả đào, sắc sảo hơn, ánh mắt đầy kiêu ngạo. Khi thấy Lâu lão thái quân chăm chú nhìn Khanh Vân, khen nàng xinh đẹp, hiếu thảo, hai nàng lập tức không hài lòng. Đặc biệt là Bích Châu, mắt thoáng ánh lên vẻ lạnh lùng, rõ ràng thường tự coi mình là mỹ nhân.
Đáng tiếc, khi gặp Nhàn Nguyệt, cả hai nàng đều bị lu mờ hoàn toàn. Khanh Vân, tuy xinh đẹp nhưng lại mang vẻ đoan trang, thiếu sự cuốn hút đặc biệt. Nhàn Nguyệt thì sở hữu dung nhan tuyệt sắc, gương mặt mang nét yếu đuối xanh xao như người bệnh, nhưng chính sự mong manh ấy lại khiến nhan sắc của nàng trở nên khó tin. Ngọc Châu thì còn có thể chấp nhận được, nhưng Bích Châu thì lập tức mím chặt môi, thốt ra hai chữ “Tam tỷ tỷ” với giọng đầy gượng ép.
Tam phòng quả thật không dễ đối phó. Mẫu thân bọn họ còn giả vờ dễ gần, nhưng hai tỷ muội này thì như viết chữ “thù” lên mặt.
“Ngọc Kỳ, Ngọc Lân đâu rồi?” Lâu nhị phu nhân hỏi.
“Hai đứa nó à, suốt ngày nghịch ngợm khắp nơi. Chỉ nghe lời cậu của nó. Mấy hôm trước muội vừa gửi chúng sang bên cậu để nhờ dạy bảo cho yên thân. Tam gia hôm nay đi đón, cậu cháu gặp nhau, chắc lại uống rượu vui vẻ, giờ vẫn chưa về.” Lâu tam phu nhân cười nói, khéo léo nhận lỗi: “Thất lễ với Nhị gia, muội thay mặt họ xin lỗi.”
“Xin lỗi gì mà xin lỗi.” Lâu nhị gia cười tủm tỉm nói.
Thế là mọi người lại tiếp tục trò chuyện rôm rả, không khí rất hòa thuận. Lâu lão thái quân tuổi đã cao, rất thích sự náo nhiệt. Nhìn hài tử, tế tử và các tôn nữ quây quần, nói cười rộn ràng, lại có Khanh Vân nép bên cạnh thủ thỉ những lời thân thiết, nụ cười trên mặt bà chưa từng tắt. Uống xong một lượt trà, điểm tâm cũng ăn gần hết, Lâu tam phu nhân liền thúc giục: “Lão thái thái, trời không còn sớm nữa, dọn cơm tối thôi ạ.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Tam gia vẫn chưa về sao?” Lâu lão thái quân nhíu mày nói: “Thật chẳng ra làm sao cả.”
“Chờ hắn làm gì, cứ để hắn uống đi.” Lâu tam phu nhân nhanh nhẹn đáp: “Nhị ca, nhị tẩu đi đường xa tới, trời thì rét, mấy cháu gái cũng bị gió lạnh thổi suốt dọc đường. Con đã bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn canh thịt dê nóng hổi, canh gà nhân sâm, chúng ta thêm hai nồi lẩu nữa, vừa ấm bụng, vừa tổ chức tiệc đoàn viên. Dù sao cũng đã xa cách hơn mười năm, giờ phải uống vài ly với nhau mới đúng.”
“Uống rượu thì được, nhưng uống say rồi ngủ ở đâu đây?” Lâu nhị phu nhân vừa cười vừa nói, nắm tay Lâu tam phu nhân trêu: “Tam muội đã sắp xếp chỗ ở cho chúng ta chưa? Chúng ta qua xem tí, nếu không tốt, uống say rồi chúng ta sẽ kéo nhau qua ngủ ở viện của muội đấy.”
“Ôi dào, không cần Nhị tẩu phải nói, mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy rồi. Đại tẩu ở viện phía Tây, Nhị ca Nhị tẩu thì ở viện phía Nam, gần Lão thái thái, tiện cho việc trò chuyện, cũng dễ gần gũi hơn. Đã mười lăm năm không về, đây là dịp tốt để gắn bó hơn.” Lâu tam phu nhân vẫn tươi cười đáp.
Nghe vậy, Lâu nhị phu nhân cũng cười, nhưng ánh mắt thoáng lạnh đi. Lăng Sương để ý thấy sắc mặt của Lâu lão thái quân cũng hơi cứng lại.
Bốn tỷ muội từ nhỏ đã được Lâu nhị phu nhân dạy quản lý việc nhà. Dù đây là lần đầu tiên bước vào Lâu phủ, nhưng chỉ cần quan sát thoáng qua khi vào cửa, Lăng Sương đã nắm được sơ sơ bố cục của phủ. Trung tâm của phủ là chính viện nơi Lâu lão thái quân ở. Ba gian chính phòng tọa bắc hướng nam, mùa đông ấm, mùa hè mát, đương nhiên là tốt nhất. Đại phòng chủ mất sớm, Lâu lão Thái Quân thương cảm, để họ ở viện phía Tây gần chính phòng, dân số ít, yên tĩnh, với hai gian phòng thượng hạng sáng sủa, ấm áp, cũng đủ ở. Còn Tam phòng, do Lâu tam phu nhân Phùng Uyển Hoa quản lý, đương nhiên chiếm phần tốt nhất. Viện phía Đông mà họ đi qua lúc vào phủ, vừa mới vừa rộng, hiển nhiên lúc tu sửa lại đều dùng vật liệu tốt nhất cho Tam phòng, dù sao cũng lấy từ công sách mà. Đã thế, hướng Đông Nam vốn là nơi ấm áp, sáng sủa nhất, chỉ thua chính viện chút ít. Mùa đông ở kinh thành lạnh buốt, khác xa Giang Nam, hướng nhà càng quan trọng hơn.
Nhị phòng mới về, dù trên danh nghĩa là lớn tuổi nhất, nhưng cũng không thể bắt Tam phòng nhường lại viện phía Đông. Tuy nhiên, với sự khôn khéo của Phùng Uyển Hoa, việc sắp xếp một viện nhỏ yên tĩnh hướng Nam, dọn vài gian thượng phòng để ở thì dễ như trở bàn tay. Nếu không, lúc có khách quý tới họ ở đâu? Bọn họ cũng không cần tạm thời về phủ, thư báo trước đã gửi từ cuối năm ngoái. Bố trí phòng ốc như vậy rõ ràng là cố ý.
Lâu nhị phu nhân hỏi ngay lúc này, chính là sợ ăn cơm xong Lâu lão thái quân buồn ngủ, để bà lấp liếm cho qua. Có điều, Phùng Uyển Hoa quả thực dám làm. Viện phía Nam nghe thì hay, nhưng thực chất chỉ là dãy nhà nhỏ đối diện chính phòng, kèm theo mảnh sân hẹp, tọa Nam hướng Bắc, sao có thể ở được? Mười lăm năm trước khi Nhị phòng còn trong phủ, nơi đó vốn chẳng ai ở, chỉ dùng để chứa đồ của Lâu lão thái quân, cũng coi như là cái kho. Trong sân lại chất đầy cây cảnh theo mùa, chẳng khác nào vườn ươm.
Nhưng bà đã nói ra trước mặt mọi người, Lâu nhị phu nhân cũng không tiện làm khó, vì “đánh người không đánh mặt cười.” Dẫu vậy, sau mười lăm năm rèn luyện bên ngoài, Lâu nhị phu nhân đã bình tĩnh hơn nhiều, không đáp lại, chỉ trở về bên cạnh Lâu lão thái quân, nhận trái tỳ bà trong tay Khanh Vân, rồi dùng khăn tay đưa cho Lâu lão thái quân.
Lăng Sương hiểu, bà đang chờ phản ứng của Lâu lão thái quân.
Quả nhiên, Lâu lão thái quân lên tiếng: “Uyển Hoa, con đúng là lộn xộn, viện phía Nam toàn đồ đạc, làm sao ở được? Chi bằng dọn viện Lạc Mai đi…”
“Ôi chao, việc trong phủ quá nhiều khiến thần trí của con không được tỉnh táo!” Phùng Uyển Hoa bật cười lớn: “Con thấy viện phía Nam không đủ chỗ chứa đồ, đã sai người dọn sang vườn hoa, chất cả ở viện Lạc Mai và đình Hồi Tuyết. Thế này phải làm sao? Để con bảo người cầm đèn dọn lại trong đêm vậy…”
“Sao kịp được, đúng là quá lộn xộn.” Lâu lão thái quân nhíu mày nói.
Bà sao không hiểu ý đồ của Phùng Uyển Hoa. Tam phòng thật sự quá quắt, nhưng Nhị phòng cũng đáng trách, một khi giận dỗi liền ở lì Giang Nam suốt mười lăm năm, khiến cả kinh thành chê cười Lâu gia.