Tay kia cầm một chiếc khăn lụa màu sen nhạt, che khuất nửa gương mặt, chầm chậm bước xuống thuyền.
Màu sen ấy là một sắc tím lạnh, lại càng tôn lên đôi tay trắng ngần như ngọc, mười ngón tay mảnh khảnh. Dường như nàng sợ gió nên che trán, chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Hoàng Ngũ gia thấy vậy, bất giác ngẩn người.
Lâu nhị tiểu thư bẩm sinh có đôi mày mảnh mai, cong cong như liễu, kéo dài đến tận tóc mai. Dù đôi mắt khẽ nheo lại, nhưng vẫn lộ ra cặp mắt hoa đào. Bộ lông cáo trắng phủ quanh chiếc cằm nhọn xinh xắn, gương mặt nàng thoáng hiện vẻ xanh xao như mang bệnh. Chiếc khăn trong tay nàng, ban đầu còn bị nàng cắn nhẹ một góc, nhưng cơn gió bất chợt thổi qua suýt làm nó bay đi, để lộ đôi môi hồng nhạt tựa cánh hoa. Nàng liếc nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Hoàng Ngũ gia, lập tức bật cười lần nữa.
“Còn chưa lên xe à? Đây là gió vượt sông đấy, bà không lạnh chết mới lạ.” Một giọng nói vang lên từ phía sau nàng.
Hóa ra đó là một cô nương cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt sắc bén, ánh nhìn tựa như dao. Nàng cũng mặc đồ đỏ, nhưng dáng vẻ lại rất gọn gàng, chiếc áo choàng lông hạc được thắt ngang eo, làm nổi bật dáng người cao ráo, thanh mảnh. Nhìn dung mạo, có thể đoán nàng chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, hẳn là tam tiểu thư Lâu Lăng Sương. Động tác của nàng dứt khoát, thúc giục tỷ tỷ mau lên xe, sau đó tự mình vén rèm, nhanh chóng bước vào trong xe ngựa. Nhìn cách nàng hạ mạnh rèm xuống, trông như đang giận dỗi phụ mẫu vậy.
Khi chủ nhân đều đã lên kiệu và xe ngựa, Hoàng quản gia sai Yêu Nhị đi trước dẫn đường, còn bản thân thì đứng nhìn đám gia đinh treo mấy chùm pháo lên, đốt ở bờ sông, tiếng nổ giòn tan vang vọng suốt nửa khắc đồng hồ.
Rất nhanh, tin tức Nhị lão gia Lâu gia mang theo thê nữ hồi kinh đã truyền khắp kinh thành. Người am hiểu chuyện đời liền tấm tắc: “Đây chắc chắn là về để chọn tế tử rồi.”
Lâu nhị lão gia làm quan ngoài kinh suốt mười lăm năm, nữ nhi thì sinh từng đứa một nhưng chưa đứa nào định thân. Kim Lăng tuy xa, nhưng cố hữu, bằng hữu vẫn còn, tất cả đều được giữ lại để định thân ở kinh thành, không phải đến chọn tế tử thì là gì?
Cũng có những phu nhân thân cận với Lâu gia liền đoán: “Lâu nhị phu nhân chắc chắn ôm mối ấm ức mà quay về.”
Lâu gia tuy nói cao quý thì cũng không hẳn, nhưng cũng tự hào về môn hộ của mình, dẫu sao cũng là thế gia thư hương. Lâu lão thái gia từng đảm nhiệm chức Thị lang, vị trí cũng không hề thấp.
Nhưng xuất thân của Lâu nhị phu nhân lại không mấy tốt đẹp – Là nữ nhi của thương hộ, mang theo một khoản hồi môn lớn mà gả vào đây. Nói về thân thế của Lâu nhị phu nhân, thực sự có nhiều chuyện đáng kể. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Bà vốn mang họ Mai. Mẫu thân bà là người Hạ Giang, nữ tử Hạ Giang nổi tiếng mạnh mẽ.
Mẫu thân bà là nữ nhi duy nhất, sau khi gả vào Mai gia đã quản thúc Mai lão gia nghiêm ngặt. Mai gia vốn khởi nghiệp từ buôn bán tơ lụa, chuyên chở lụa từ khắp vùng Giang Nam lên kinh thành. Nhưng khi quay về, những con thuyền rỗng thường phải chở thêm ngũ cốc, mà một chuyến bột mì chẳng kiếm được bao nhiêu lời.
Mai lão phu nhân thì lại không giống vậy. Bà thấy hương liệu ở Giang Nam đắt đỏ, hàng lông thú cũng hiếm, nên dặn các quản lý thuyền buôn mua thật nhiều hai mặt hàng này. Đúng năm ấy, biển Đông gặp bão lớn, thuyền buôn của các thương nhân Nam Dương đều bị chìm, khiến giá hương liệu cuối năm tăng cao hơn cả vàng. Chuyến buôn ấy của Mai gia mang lại lợi nhuận còn nhiều hơn cả buôn tơ lụa.
Mai lão gia vốn đã sợ lão bà, từ đó càng thêm răm rắp nghe lời, việc làm ăn ngày càng phát đạt. Đến khi Mai lão gia qua đời, Mai gia đã giàu nhất vùng.
Mai lão gia không có tiểu thiếp, chỉ sinh được một nữ nhi duy nhất, chính là Lâu nhị phu nhân. Nói về việc tại sao bà gả vào Lâu gia, đó cũng là một câu chuyện đầy kịch tính.
Ban đầu, Mai lão gia định giữ nữ nhi lại trong nhà để tuyển tế tử. Tính cách Lâu nhị phu nhân phóng khoáng, từ nhỏ đã theo mẫu thân học quản gia, việc trong ngoài đều làm giỏi. Tuy là nữ nhi, nhưng bà lại có năng lực gánh vác gia đình.
Ai ngờ dòng họ Mai gia quyền thế lớn như vậy, đợi đến khi Mai lão gia qua đời, người trong tộc đã kéo bè kết phái, còn có các trưởng lão trong tộc, ép buộc Mai lão phu nhân phải nhận con cháu trong tộc làm con thừa tự để thừa kế sản nghiệp, muốn cướp gia nghiệp Mai gia. Đám người ấy còn chặn cả cửa nhà, không cho họ đi đâu. Khi đó, Lâu nhị phu nhân mới mười lăm tuổi. May mắn thay, nha hoàn thân cận của bà rất mưu trí, dùng dây thừng buộc bà trèo tường ra ngoài, mang theo đơn kiện lên phủ quan.
Kiện tụng giống như con thú khát máu, ngốn hết tiền bạc của cả hai bên. Đáng tiếc, trưởng lão Mai gia có một người cháu xa bên thê là tiến sĩ khoa thi năm Long Khánh thứ ba, từng cùng bảng với quan phủ, viết một lá thư liền xoay chuyển cục diện, khiến mẫu nữ Mai gia thua kiện.
Mai lão phu nhân tức đến mức bị đột quỵ, nằm liệt giường. Các trưởng lão trong tộc cử một hậu duệ trưởng thành đến làm con thừa tự, mắt thấy gia nghiệp tưởng như sắp rơi vào tay kẻ khác. Lâu nhị phu nhân cắn răng quyết định bán hết của cải riêng tư trong nhà, trong đêm mua gấp chè mới và lụa mới với giá gấp đôi, chất đầy một thuyền hàng hóa quý giá, gấp rút lên đường đến kinh thành.
Khi đến kinh thành, bà không vội kiện cáo mà lấy danh nghĩa bán lụa và chè để lần lượt ghé thăm các gia tộc lớn từng có quan hệ làm ăn với Mai gia. Sau nửa tháng, bà cuối cùng cũng tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Đến nay, kinh thành vẫn lưu truyền câu chuyện năm xưa của bà. Người ta nói bà nhìn xa trông rộng, quyết đoán, mưu lược sắc bén, quả thực là một nhân vật anh hùng chốn khuê phòng.
Mai gia vốn chỉ giao thiệp với thương hộ, trong mắt các gia tộc lớn luôn kém một bậc. Bà hiểu rằng trong hoàn cảnh đó, không ai dám đứng ra giúp mình, dứt khoát tàn nhẫn gọi người mai mối đến, tuyên bố tam gả, tam không gả.
*Tam gả, tam không gả: Một là phải gả cho quan, gả cho nhà quan mới có thể giúp lật lại vụ án cho nhà bà.
Hai là phải gả vào thế gia ba đời trở lên, để tránh nhà giàu mới nổi tầm nhìn hạn hẹp, chưa từng trải việc đời, bà không ngại phu quân bất tài, chỉ sợ xuất thân nông cạn, không nhìn thấu được giá trị của bà, mà gả cho con cháu gia tộc ba đời trở lên, dù phu thê bất hoà, lão nhân gia trong nhà vẫn có thể nhìn người sáng suốt, bà vẫn có thể làm phu nhân đương gia, có nơi để yên thân gửi phận.
Ba là phải gả cho người đọc sách, người đọc sách thường biết giữ gìn quy củ. Tam không gả là không gả cho thương nhân; không gả cho người nghèo; không gả cho con trai độc nhất.