Hạ Vân Chương cười gật đầu, nói: "Từ khi vào học trong tộc học, ta vẫn luôn theo Hạ Lệnh Thư đại nhân học hành, học ở thư phòng này rất nhiều năm."
Chuyện hắn nói là chuyện trước khi thừa kế. Có lẽ lúc đó hắn đã được Hạ Lệnh Thư nhìn trúng vì tài năng thiên phú của mình, cho nên mới luôn dắt theo dạy dỗ.
Con cháu thế gia ở kinh thành, thông thường muộn nhất là mười tuổi cũng đã vào tộc học. Lúc hắn hơn mười tuổi, nàng cũng mới mười tuổi. Nàng còn ở Dương Châu, ngày ngày ốm yếu bệnh tật. Sao có thể nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở về kinh thành, còn gặp một người tên là Hạ Vân Chương.
Chẳng trách trong thơ từ thích viết về trăng, kinh thành và Giang Nam, cách xa ngàn dặm nhưng nàng và hắn đều lớn lên dưới cùng một vầng trăng.
Đồ ngốc Lăng Sương nổi giận đùng đùng với Trình Quân, nói cái gì mà nhà người ta với nhà mình. Hỏi tại sao mình nhất định phải đến nhà Trình Quân.
Kỳ thực nếu thật sự thích một người, ngươi sẽ muốn xem nơi người đó lớn lên từ nhỏ, cũng muốn dẫn người đó về thăm nhà mình ở Giang Nam, cái cửa sổ đã từng nằm mấy năm trời, cây đào bé nhỏ đó nữa.
Thật là thế sự trêu ngươi, lúc đầu nàng còn hùng hồn trước mặt Lăng Sương, nói còn chưa biết cảm giác thích một người là như thế nào, ai ngờ lại ứng nghiệm vào hôm nay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT