Thái Hoạ nhìn thấy nàng, trước lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nói: "Ta đang muốn đi tìm muội đây, Trình Quân nói muội những lời kia, rốt cuộc là thật hay giả, nghe giống giọng điệu của muội, nhưng quá doạ người rồi, muội thật sự không nghĩ đến hậu quả sao..."
"Muội đã suy nghĩ đến hậu quả mới nói." Lăng Sương thoải mái ngồi xuống giường, cười nói: "Lão tử từng nói ‘họa là nơi nương náu của phúc’. Tỷ xem, hiện tại chúng ta coi như đã đứng chung một vạch xuất phát, về sau ai cũng đừng ghét bỏ ai nữa, đỡ phải cãi nhau. Đây chẳng phải là một chuyện tốt sao?"
"Muội cần gì phải làm như vậy? Nước sông Thương Lãng trong thì có thể rửa mặt, đục thì có thể rửa chân..." Thái Hoạ lại bắt đầu giảng đạo lý.
"Muội cảm thấy chân ta còn sạch hơn nước sông Thương Lãng, cho nên tất nhiên là không cần phải xuống nước." Lăng Sương cười đáp.
Thái Hoạ cũng bị nàng chọc cười, Lăng Sương mừng rỡ thoải mái, chỉ la hét đói bụng: "Đúng rồi, lão thái quân đuổi muội ra khỏi bàn ăn sáng, muội ăn ké một chút điểm tâm ở chỗ tỷ là được rồi “.
Nàng và Thái Hoạ vẫn có chút khác biệt, nếu là nàng, không được lão thái quân chào đón, chỉ cần trở về viện của mình, bảo Hoàng nương tử chuẩn bị bữa sáng, muốn ăn gì có ngay còn Thái Hoạ lại phải tốn bao nhiêu công sức để gọi một bữa sáng không có quy cách trong quan.
Thái Hoạ cũng không nhắc nhở nàng, chỉ nói: "Tiểu Ngọc, lấy một trăm văn tiền, vào phòng bếp bảo bọn họ thêm một phần cháo đậu đỏ, sau đó lại làm chút điểm tâm, lấy thêm một ít dưa muối như lần trước đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT