Hai người họ đều được Khánh Vân dẫn đi thẳng đến mặt bên khuê phòng. Nha hoàn Nguyệt Hương đã sớm đứng đợi ở đó, kéo rèm lên cho hai người họ.
"Mẫu thân đã đi chơi bài với bọn họ rồi, ta mới vừa đi hỏi xong, còn phải đến một hai canh giờ nữa mới đến giờ dùng bữa tối. Các muội cứ ngồi đợi đây đi, không được phép đi ra ngoài tán gẫu với người khác, vâng lời nhé."
Khánh Vân kéo họ đi vào trong khuê phòng. Quả nhiên, nơi này vừa tinh tế lại vừa ấm áp, có vài cô gái hiền dịu đang ngồi quanh chiếc lư sưởi, thêu thùa. Trên chiếc lư sưởi ấm, còn có một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi ngồi vẽ tranh, dựa vào ánh sáng của cửa sổ. Ai cũng ăn mặc không khác gì so với tỷ muội nhà họ Lâu.
"Đây là Huỳnh Ngọc Cầm muội muội, còn đây là Liễu Tử Thuyền tỷ tỷ..." Khánh Vân lần lượt giới thiệu cho họ.
Có thể thấy, bọn họ đều là những cô gái mang tính cách hiền hòa dịu dàng, cũng không kéo bè kéo cánh. Gia thế của họ cũng không tệ, Liễu Tử Thuyền đại khái là Liễu thị của nhà họ Lang, còn Huỳnh Ngọc Cầm có lẽ không còn họ hàng gì, trên ngọc bội còn mang thêm một cọng dây tua vàng rực.
Khánh Vân có tài năng bẩm sinh như thế, dù đi đến đâu cũng sẽ tìm được một đám hợp với tính cách của nàng, không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, sớm muộn gì cũng có người quay quần bên cạnh nàng, và mọi người đều chơi vui vẻ hòa đồng.
"Muội ngồi xuống trước, ta vừa mới khen muội vẽ đẹp xong, giờ ta phải dạy Huỳnh muội muội vẽ tranh hoa mai, mới có thể bận việc của muội được." Khánh Vân nắm lấy vai Nhàn Nguyệt nói.
Nhàn Nguyệt cũng ngoan ngoãn vâng lời theo, nhưng Lăng Sương lại ngồi dậy.
"Muội sẽ đi xem mẫu thân và bọn họ đang làm gì?" Khi nàng vừa dứt lời, đã rời đi nhanh như cơn gió.
Trong khuê phòng tiếp khách, chỉ còn lại một vài cô gái ngồi trò chuyện vui vẻ, ăn trái cây uống trà. Tuần quận chúa đang trò chuyện với Ngọc Châu và Bích Châu, bên cạnh có nhiều cô gái nịnh nọt vây quanh. Nàng ta trông thấy Lăng Sương đi tới, cố ý giả vờ không thấy, cũng không ngẩng đầu lên. Đợi Lăng Sương đi ngang qua, nàng ta bỗng phát ra tiếng cười thì thầm.
Lăng Sương không thèm chơi mấy trò ấu trĩ với bọn họ, đi thẳng về phía sau phòng. Quả nhiên, trong phòng tranh đã mở bốn năm bàn chơi, có bài Chòi, bài Chòi hoa. Lăng Sương đi đến bàn chơi bài Mã Điếu, đã tìm được mẫu thân của mình.
Lâu nhị phu nhân đang làm nhà cái, Lâu tam phu nhân làm nhà dưới, còn hai nhà khác, Mai tứ phu nhân ngồi sau lưng nhìn bài của bà. Vừa thấy Lăng Sương, bà cười nói: "Tiểu mỹ nhân đến rồi."
Giọng nói của bà cũng khá lớn, lập tức có vài phu nhân ngẩng đầu lên nhìn Lăng Sương. Nhưng Lăng Sương không ngại ngùng, đi đến đứng bên cạnh Lâu nhị phu nhân. Bà cầm quẻ bài lên, đang tính bài, không ngoảnh đầu lại, bèn nói: "Sao thế?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Lăng Sương lập tức đẩy Nhàn Nguyệt ra gánh trách nhiệm.
"Nhàn Nguyệt đang vẽ tranh hoa mai, con đang giúp muội lấy cọ vẽ và bảng màu về."
“Tưởng chuyện gì lớn, thì kêu nha hoàn ngồi kiệu đến lấy là được rồi." Lâu nhị phu nhân đánh một quẻ bài ra.
“Đến lượt nhà cái." Lâu tam phu nhân lập tức nói, rồi cười đáp: "Hẳn là bệnh ho của Nhàn Nguyệt lại tái phát, xem ra hôm nay con bé khi ra ngoài có khuôn mặt hơi tái nhợt."
"Nhàn Nguyệt cũng đã khỏe hơn nhiều, đợi chút nữa thì con bé đi hái hoa mai, cũng là Ngọc Châu tỷ tỷ vẫn cứ oán trách đến đầu cũng xốp." Lăng Sương trả lời cứng rắn.
Người Giang Nam hay mắng người ta đầu mềm cũng được, mắng đồ đầu xốp cũng vậy, người ta cũng vậy. Chỉ có Mai tứ phu nhân nghe hiểu được, không kiềm được mà cười hì hì. Biết rằng nàng đang nói về hai chị em của tam phòng đang lấy lòng Tuần quận chúa.
Lâu nhị phu nhân ngoảnh đầu lại nhìn Lăng Sương, trong mắt lộ rõ sự cảnh giác.
"Cứ để con đi lấy, nha hoàn không biết bảng màu đâu, sợ lấy nhầm." Lăng Sương cố chấp đáp lại.
"Đã lấy nhầm thì thôi, để Đào Nhiễm đi lấy đi, con không được phép đi. Nay là yến tiệc hoa mai, con muốn lâm trận bỏ chạy sao? Đừng hòng mơ tới." Lâu nhị phu nhân đánh ra một quẻ bài, rồi nói: "Tham Tuyết qua đây."
Tham Tuyết đang ngồi xem mọi người đánh bài Chòi, nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Lâu nhị phu nhân, lập tức vội vàng chạy đến.
“Nếu con không có việc gì làm, thì dẫn Tham Tuyết đi học cách thêu thùa đi.”
“Đúng rồi, tiện thể gọi Đào Nhiễm đi tìm Tứ tỷ, lấy chìa khóa mở hộp trắc ra, dưới cái túi mắt mèo lấy hết hồng ngọc ra, Thôi lão thái quân muốn xem đá mới của năm nay, nhớ đừng lấy nhầm nhé. Bao lớn là hồng ngọc đỏ mai, bao nhỏ là huyết gà đỏ.”
Lăng Sương biết rằng bà cố ý nói to như vậy. Hai năm nay, biên cương không ngừng xảy ra chiến tranh, mắt mèo đã cháy hàng, giá cả đắt đỏ, tích trữ càng nhiều càng có giá trị.
Mẫu thân nói ra những điều này chắc chắn không phải vì muốn kiếm người xuất hàng, mà là cố ý lập danh tiếng. Nếu đã nói nhị phòng là nữ thương gia, thì để họ thấy được gia thế của thương nhân.
“Dạ vâng.”
Nàng hiểu rõ sự quyết tâm của mẫu thân, khiến ba tỷ muội họ phải chào hàng lớn như vậy. Cũng không còn kiếm cớ về nhà sớm nữa, nàng liền dẫn Tham Tuyết về gác ấm.
Khi đi qua viện trong, nàng nhìn thấy một chiếc kiệu mộc mạc vội vã tiến tới. Người nâng kiệu không phải nha hoàn, mà là một bà dì ba mươi tuổi, chủ và đầy tớ vừa xuống kiệu. Thời tiết lạnh buốt như thế mà bà chỉ mặc một chiếc áo khoác lông măng đỏ, không phải loại lông thú, trên cổ chỉ quàng một vòng lông sóc xám. Thật là khó để may được như vậy, mà lại căng phồng như thế. Nếu không phải có đồng bạc trong tay, chỉ nhìn qua cũng khó nhận ra đó là lông măng đỏ, ai cũng tưởng đó là thảm khỉ đột.
Thiếu nữ mặc áo khoác ấy trông gần bằng tuổi Lăng Sương, khuôn mặt trái xoan nhỏ, xinh đẹp dễ thương, nét mặt gấp rút. Khi đi ngang qua Lăng Sương, nàng không quên lễ phép chào: "Chào tỷ tỷ."
Sau đó, vội vàng bước vào khuê phòng. Lăng Sương thấy kiệu phu vẫn đang đợi đếm tiền, bèn hỏi: “Chiếc kiệu đó là của nhà nào vậy?"
Kiệu phu nhìn thấy thiếu nữ ăn mặc sang trọng hỏi, vội cúi đầu trả lời: "Của nhà họ Lâu ở thành Đông."
"Nhà họ Lâu?" Lăng Sương ngạc nhiên.
Đại phòng không còn người, những cô con gái của nhị phòng và tam phòng đều đang có mặt ở đây. Sao lại có thêm một người nhà họ Lâu nữa?
Nàng có ý muốn xem, liền bước vào khuê phòng. Quả nhiên, thiếu nữ kia đang đứng trước mặt Tuần quận chúa chịu sự chế giễu, Ngọc Châu và Bích Châu hai tỷ muội đang cười nhạo nàng. Tuần quận chúa thấy Lăng Sương đi vào càng lớn tiếng hơn, từ xa đã thấy nàng ta siết chặt áo của thiếu nữ ấy, nói: "Trên thế gian này vẫn còn người dùng lông măng đỏ làm áo khoác sao? Khó khăn như vậy ngươi lại mua được ở đâu? Thời tiết lạnh giá thế này, ngươi không sợ bị chết cóng à..."
Thiếu nữ ấy có vẻ hơi lúng túng, nhưng vẫn đứng thẳng, mặt nở nụ cười ôn hòa, trông thật đáng thương.
Lăng Sương không tiến đến nói chuyện mà đi vào trong khuê phòng. Đúng lúc Khánh Vân đang ngồi thêu thùa, thấy nàng bước vào, vội kéo nàng ngồi xuống, sờ lên khuôn mặt nàng rồi nói: "Muội còn đi đâu nữa, lạnh đến tái cả mặt rồi."
"Ta chỉ coi cho vui thôi" nàng nhìn Liễu Tử Thuyền mà đáp: "Liễu tỷ tỷ, tỷ có quen biết cô gái mới kia đứng ngoài không? Ta nghe nói bọn họ cũng là người của nhà họ Lâu nữa."
"Gia đình của chúng ta?"