Lục Mạc Ninh lạc cả giọng nhìn sang, Kha Xuân Sinh cũng đang đỏ hoe mắt, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự gượng cười.
Giọng nói khàn khàn của Giang Ngọc Thành chậm rãi truyền đến: “Lục đại nhân, đây chính là “Báu vật” của Giang thị sơn trang chúng ta, hôm nay tặng cho đại nhân, có điều đại nhân yên tâm, tám chữ này, sớm đã khắc sâu trong lòng chúng ta, cả đời khó mà quên được.”
Lục Mạc Ninh há miệng, nhưng lại không thể nói được gì cả.
Tổ tiên Giang gia năm xưa viết tám chữ này, là để con cháu Giang Thị không quên đại nghĩa, nhân từ lương thiện, con cháu Giang gia thực sự đã làm được, cả đời làm việc thiện, nhân từ đại nghĩa.
Nhưng có lẽ điều tổ tiên Giang gia không ngờ tới là, giữa thời loạn thế này, lòng người khó lường, những thứ này lại trở thành “Báu vật” mà kẻ ác thèm muốn, suýt chút nữa đã làm hại tính mạng của họ.
Lục Mạc Ninh nhìn Giang Ngọc Thành đằng sau bình phong, những gì đối phương trải qua trong ba năm qua có lẽ sẽ là cơn ác mộng cả đời này, dù đối phương không lộ diện, nhưng giọng nói khàn đặc khó nghe, đã cho thấy những giày vò mà đối phương phải chịu đựng trong suốt ba năm, nhưng dù là vậy, đối phương vẫn dịu dàng lương thiện, nhưng suy cho cùng thì… Cũng đã không còn như xưa nữa rồi.
Lục Mạc Ninh đột nhiên cảm thấy có chút buồn, nhưng cũng có chút an ủi, đã trải qua những chuyện này, mà họ vẫn giữ vững được sự kiên trì ban đầu, làm lòng y như nghẹn phải thứ gì đó, cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT