Tuy nhiên khoảnh khắc đứng ở đầu giường của Bồ Dao, nhìn thấy con mồi nhỏ bé đang nhắm mắt ngủ say – bỗng khựng lại, không nhúc nhích.
Giữa cơn đói khát đơn thuần lại trỗi lên một chút do dự kỳ lạ, khó mà diễn tả.
Không thể ăn cậu ấy.
Ý nghĩ này như được khắc sâu trong đầu, dù bản năng đói khát gần như nhấn chìm, hắn vẫn bất động.
Không muốn...
Không muốn thấy cậu ấy chết.
Bị ăn thì sẽ chết.
Không thầy dạy mà tự mình đúc kết ra được logic này. Nhưng cậu ấy thơm quá. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Khóc lóc, la hét, người ướt nhẹp, thơm đến mức khiến hắn phát điên.
Tang thi mới nở muốn ôm lấy cậu, liếm một cái để giải cơn thèm. Cơ mà con mồi yếu đuối và đáng yêu lại đột nhiên bộc phát sức lực như mèo con, đánh ngược lại. Dùng một thứ mềm mại, trắng muốt đập vào mình, khiến hắn không nhịn được mà lùi lại mấy bước, theo ý mèo con.
Hắn có thể chịu được việc thức ăn thơm ngon đánh mình, nhưng mà cái thứ mềm trắng đó thì lại nằm ngoài giới hạn chịu đựng. Vì vậy, hắn hung dữ xé nát cái gối.
Con mồi nhỏ bé xinh đẹp sợ hãi co rúm lại, cuối cùng ngoan ngoãn để hắn liếm một cái.
Thơm quá, ngọt quá.
Con mồi xinh đẹp thực sự quá thơm, thật không thể tưởng tượng được rằng nó lại kìm nén được không ăn cậu ấy. Da cậu mềm mịn, nước mắt như loại rượu ngon ngọt nhất trên đời. Cậu đang thở, đang run rẩy, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, mềm mại và ngoan ngoãn. Tất cả giống như một loại rượu nồng đậm, ngọt ngào bị giam cầm trong căn phòng này, khiến con tang thi mới sinh chìm đắm không thể thoát ra.
Có vẻ như sự thèm ăn và cơn phá hoại thô bạo trong đầu hắn lúc ở nhà vệ sinh đột nhiên trở nên thấp kém và nhàm chán. Hắn đã bị cảm giác tuyệt diệu này chinh phục. Ngay cả cơn đói cũng không còn điều khiển được hắn. Hắn không giống những tang thi khác, dường như có chút khao khát đặc biệt.
Ngọt quá.
Dù là nước mắt ấm áp hay mồ hôi ẩm ướt, tất cả đều có một sức hút kỳ diệu, khiến hắn cả đêm không ngừng tìm kiếm dư vị ngọt ngào ấy.
Để thuận tiện, hắn còn biết xoay người cậu lại. Vì gặp trở ngại, hắn trực tiếp cắn đứt sợi dây trói buộc con mồi nhỏ bé tội nghiệp.
Giải thoát cho đôi tay, đôi chân và cả vòng eo mềm mại của com mồi.
Thật đáng thương, còn đang run rẩy.
Con tang thi lớn tự nhiên nhận ra rằng con mồi nhỏ xinh có lẽ đang sợ hãi, cần được dỗ dành. Vì vậy, hắn ôm lấy đầu cậu, liếm tới liếm lui, khiến tóc cậu ướt nhẹp..
Nhưng con mồi nhỏ vẫn không ngừng run rẩy, ngược lại còn mở to mắt đầy hoảng sợ nhìn hắn. Với đầu óc gần như chỉ còn bản năng, tang thi hoàn toàn không hiểu điều đó có ý gì. Suy nghĩ đơn giản trong đầu khiến hắn tin rằng, liếm thêm nữa là có thể dỗ dành cậu.
Vậy là hắn không ngừng liếm cậu, cho đến khi gần sáng, con mồi nhỏ xinh cuối cùng không run nữa — Bồ Dao đã bị liếm đến tê dại.
【Tôi còn bao lâu nữa sẽ biến thành tang thi thế? Cậu ta liếm tôi lâu như vậy, nước dãi tang thi có thể thấm qua lỗ chân lông… Tôi đã bị nhiễm rồi sao?】
Lưỡi của tang thi còn có gai nhỏ, như thể cạo gió giác hơi cho cậu cả đêm!
Dù tang thi Nghiêm Luân dần biết điều chỉnh lực, thu lại gai, nhưng cả người cậu vẫn đau nhức. Nếu không phải vì mặc quần áo, chắc cậu đã bị liếm đến chảy máu.
Lúc này, toàn thân cậu vẫn ướt nhẹp, không phải do mồ hôi, mà là toàn bộ từ nước miếng kinh tởm của tang thi. Mặc dù con tang thi vừa biến đổi không có mùi hôi, cũng chưa từng ăn thịt người, nhưng trong nhận thức của Bồ Dao, tang thi là những cái xác biết đi, là xác chết đó.
Bị liếm cả đêm, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy rợn người.
【Hủy diệt đi, để tôi bị đồng hóa rồi biến thành một con tang thi đói khát, sau đó mặt đối mặt với Nghiêm Luân, hai con tang thi mắt to trừng mắt nhỏ đến chết trong ký túc xá là tốt nhất.】
Lúc này, hệ thống 057 cuối cùng cũng hồi phục sau khi bị treo máy. Là một hệ thống pháo hôi đã tồn tại cả ngàn năm, nó chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này!
Tang thi không cắn chết ký chủ của nó?
Trời ơi!
Má nó! Đây là vận may thần thánh gì vậy?
Hệ thống pháo hôi cuối cùng cũng có dịp nở mày nở mặt rồi! Huhu!
CPU của 057 suýt bị cháy khi cố phân tích hành vi của tang thi Nghiêm Luân mà vẫn không đưa ra được kết quả. Các phân tích hành vi luôn đưa ra các kết luận như “sai lầm”, “không hợp lý”, “ngược logic”, nhưng mà chuyện đã xảy ra chứng tỏ điều này là thật.
Đây là một kỳ tích! -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Biết đâu nỗ lực trước đây của ký chủ đáng yêu đã có tác dụng, khiến con tang thi không còn lý trí này nhớ đến giao ước trước đó.
057 quét một lượt cơ thể của Bồ Dao.
【Ký chủ yên tâm, cậu chưa bị nhiễm virus tang thi. Nhưng nếu tiếp tục bị tang thi chạm vào như thế này, không khéo lại xước da rồi nhiễm bệnh.】
Bồ Dao rốt cục cũng bình tĩnh lại. Cậu đương nhiên biết cùng tang thi tiếp xúc thì tỷ lệ lây nhiễm cao lên đến 80% nhưng mà điều đó không nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Cậu đã bị tang thi liếm suốt gần một đêm mới ngừng lại tuy rằng không biết tại sao lại dừng.
Hiện giờ cậu không biết phải làm gì.
Liệu Nghiêm Luân có phát điên rồi ăn thịt cậu không? Móng tay, răng nanh kia liệu có chạm vào cậu không?
Bồ Dao đang giả vờ ngủ, tang thi cũng không có động tĩnh gì, nhưng cậu cảm nhận được đối phương đang đến rất gần. Chỉ cần cậu thở mạnh hơn một chút, Nghiêm Luân sẽ ghé sát lại, như đang ngửi cậu hoặc như đang quan sát cậu. Tuy nhiên, lại không liếm nữa, cũng không cắn.
Ban đầu, Bồ Dao rất căng thẳng, nhưng cuối cùng đã không còn run nữa, trong lòng cậu dần dần yên ổn, có lẽ là vì đã bị liếm đến tê dại, mà cũng có thể vì chẳng tìm ra được cách nào khác, chỉ cảm thấy cùng lắm thì chết thôi.
Căng thẳng tinh thần cả đêm, giờ người đã mệt lả, mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. ( truyện trên app T Y T )
Cậu bị đói đến tỉnh dậy.
Cậu nhớ rằng ký túc xá của mình không phải như thế này. Phòng cậu là kiểu bốn người, trên giường dưới bàn. Đây cũng là phòng bốn người nhưng giường tầng, hai người dùng chung một bàn học.
Rất nhanh sau đó có tiếng động, có người bước lại gần.
Cậu thấy trước là đôi chân của Nghiêm Luân.
Nghiêm Luân mặc áo thun đen rộng rãi và quần thể thao dài, mắt Bồ Dao vô tình lướt qua đầu gối của hắn.
Khoảnh khắc đó kéo cậu về thực tại, tim cậu đập thình thịch, không dám nhìn mặt Nghiêm Luân, vì vậy ánh mắt chỉ dám dừng lại ở bên dưới.
Bụng kêu ùng ục.
Đột nhiên, Nghiêm Luân ngồi xổm xuống, áp tai vào bụng cậu để lắng nghe âm thanh như thể đang tò mò tại sao bụng cậu lại kêu, hắn không tấn công, thậm chí cũng không chạm lung tung vào cậu.
Bồ Dao lấy hết can đảm nhìn Nghiêm Luân một cái — cảnh tượng thịt thối treo lủng lẳng trên mặt trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Thực tế, mặt Nghiêm Luân cũng không đáng sợ lắm.
Đôi mắt hoàn toàn chuyển sang màu xanh nhạt, môi hơi sẫm lại, làn da không còn màu nâu khỏe mạnh mà tái nhợt. Móng tay sắc nhọn, phần móng chuyển sang màu đen, nhìn là biết có độc, chỉ cần bị móng cào trúng có lẽ sẽ bị biến dị ngay lập tức.
Bồ Dao thấy trên bàn của Nghiêm Luân có một đống đồ ăn. Nếu chỉ một mình cậu ăn, tiết kiệm thì có thể cầm cự trong sáu ngày.
Âm thầm nuốt nước bọt, còn thấy hai hộp mì bò cay và hai hộp mì trứng cà chua. Cậu đã không ăn gì suốt gần 12 tiếng, giờ đây bụng đói đến bụng dính cả vào lưng.