Đèn ở ban công vẫn sáng, chứng tỏ còn điện. Bình nước trên máy lọc còn nửa bình, nhất nút là có nước nóng, đủ để pha bốn ly mì. Ngoài ra còn một lốc nước đóng chai, mỗi ngày uống một chai thì đủ dùng 12 ngày.

Điều kiện tiên quyết là Nghiêm Luân không cắn cậu hay ăn thịt cậu trong mấy ngày sắp tới.

Nhưng mà hi vọng một con tang thi ngoan ngoãn thì...

Khá khó.

Trong khi hiện tại đối phương còn đang áp tai vào bụng cậu để nghe tiếng kêu.

Bồ Dao cẩn thận quan sát hắn, từ dáng vẻ và hành động thì dường như không có ý tấn công.

Nghiêm Luân lắng nghe một lúc, đến khi bụng cậu không kêu nữa, như mất hứng thú, đứng thẳng bên mép giường, không nhúc nhích.

Đôi mắt xanh nhạt không có tiêu cự, nhưng vẫn luôn nhìn về hướng của Bồ Dao. Cậu không biết tang thi có thể nhìn thấy hay không, mà theo nhiều tiểu thuyết tận thế mà cậu từng đọc, tang thi không nhìn thấy song lại cực kỳ nhạy với âm thanh, vậy nên nếu cậu cử động thật nhẹ thì sẽ không phát hiện đâu nhỉ?

Bồ Dao quan sát nét mặt của hắn, từ từ ngồi dậy khỏi giường.

Tạ ơn trời đất, tang thi Nghiêm Luân đã cắn đứt dây trói cậu, giờ cậu có thể tự do cử động.

Đối phương vẫn bất động, đứng ở cuối giường như một bức tượng, dường như không phát hiện ra cậu.

Bồ Dao nhẹ nhàng vén chăn, lại len lén nhìn Nghiêm Luân một cái, phát hiện hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

Chẳng lẽ thực sự không nhìn thấy?

Cậu cúi đầu nhìn đôi dép ở mép nhưng chúng lại nằm ở cuối giường, ngay cạnh chỗ của Nghiêm Luân.

Sàn nhà trông khá sạch sẽ, đi chân trần sẽ ít tạo ra tiếng động hơn. Đống đồ ăn nằm ở bàn của Nghiêm Luân, chỉ cách tối đa bốn bước chân.

Đôi chân trắng muốt, đầu ngón chân mềm mại hồng hào, gót chân và mắt cá chân phớt hồng nhạt, khi đặt chân xuống sàn lạnh khiến các ngón chân hơi co lại, bước đi không phát ra chút tiếng động.

Cậu nhẹ nhàng đi ba, bốn bước, đến bàn của Nghiêm Luân mà không gặp vấn đề gì. Cậu lấy hai quả trứng luộc và một hộp sữa, bên cạnh là giường của Nghiêm Luân. Cậu có thể ngồi trên đó lặng lẽ ăn.

Bồ Dao cẩn thận lùi lại một bước, không ngờ lại giẫm trúng một bàn chân.

 “Á!”

Còn chưa kịp phản ứng, đã đột ngột bị ôm lên — Cậu bị tang thi phát hiện rồi!

Lần này sẽ gặp phải chuyện gì đây? Có bị ăn thịt không?

Cơ thể cậu bị nhấc khỏi mặt đất, Nghiêm Luân từ phía sau ôm lấy cậu. Bồ Dao chỉ cảm thấy cả lưng lạnh toát, tóc gáy mình dựng đứng hết cả lên. 

Cậu lại toát mồ hôi lạnh — mông được đặt lên thứ gì đó.

Bồ Dao sững sờ trong giây lát, nhận ra mình được bế trở lại giường của mình.

Nghiêm Luân đứng trước mặt cậu, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu.

Hắn cúi xuống, ngửi quanh mũi miệng, cổ và trước ngực cậu. Còn chưa kịp để Bồ Dao nín thở, đã xoay người.

Nghiêm Luân bước đến bàn học của mình, vụng về ôm lấy tất cả đống thức ăn trên bàn, rồi đặt tất cả lên người Bồ Dao.

Một vài món rơi vãi xuống sàn, đó là do tang thi vụng về không giữ chặt được.

Bồ Dao ngồi trên giường, chậm rãi ăn trứng luộc, mắt vẫn chăm chăm nhìn Nghiêm Luân đầy cảnh giác.

Đống đồ ăn vẫn nằm trong lòng cậu, cậu không dám để lung tung, vì hễ cậu đặt đồ ăn lên giường hay bàn, Nghiêm Luân lại nhặt đặt vào lòng cậu, cứ như thể muốn vùi cậu trong núi đồ ăn vậy.

Cậu ăn liền hai quả trứng luộc và một hộp sữa, nói thật thì chưa no, nhưng vì đồ ăn có hạn, cậu phải tiết kiệm.

Bồ Dao để đồ ăn vặt để qua một bên, Nghiêm Luân lập tức theo tay cậu hít ngửi, rồi thử gặm bao bì. Phát hiện không phải thứ ngon, lại đặt về chỗ cũ.

Bồ Dao nhặt rác bỏ vào thùng, vừa quay lại đã thấy Nghiêm Luân xé một gói đồ ăn khác, đưa tới trước mặt cậu.

Đó là một ổ bánh ngọt nhỏ, thơm ngọt, mùi hương lan tỏa quyến rũ. Nghiêm Luân cẩn thận mở gói mà không hề chạm vào phần bánh bên trong..

Hắn như biết rằng Bồ Dao sẽ ăn những thứ này.

Ổ bánh thơm ngọt đưa tới sát miệng cậu, cậu định cầm lấy ăn, nhưng Nghiêm Luân lại không chịu buông tay, như thể muốn cậu phải ăn trực tiếp từ tay hắn.

Bồ Dao nhìn nhìn, liếc qua khoảng cách giữa móng tay hắn và chiếc bánh, rồi lấy hết can đảm cắn một miếng..

Nghiêm Luân không cầm chặt, thấy Bồ Dao cắn bánh thì buông tay, sau đó học theo cậu, ném bao bì vào thùng rác.

Bồ Dao ngẩn người.

Con tang thi trước mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại khua tay múa chân, miệng phát ra tiếng kêu nho nhỏ, trông như một chú chó lớn vui sướng, tự hào vì làm được điều gì đó to lớn.

Bồ Dao giải quyết nhanh chóng miếng bánh, nhất thời chưa kịp lấy nước, bị nghẹn đến nấc cụt liên tục. Cậu luống cuống tìm nước, tang thi Nghiêm Luân không biết cậu muốn làm gì, thấy cậu lục lọi thì cũng bắt chước tìm kiếm đồ ăn, vô tình đẩy nước ra xa hơn.

Bồ Dao vừa ôm cổ vừa đấm ngực dậm chân, cảm giác như sắp nghẹn chết, nghĩ thầm đây chính là kết cục của pháo hôi sao? Không bị tang thi cắn chết mà lại nghẹn chết vì ăn.

Thảm quá!

Trong đầu, hệ thống cũng lo đến phát khóc, không chỉ nó, mà cả Nghiêm Luân cũng cuống cuồng chạy vòng quanh cậu. Hắn không lục đồ ăn nữa mà ôm lấy cậu, kêu ư ử, liếm tay, liếm cằm cậu, không biết làm sao để giúp.

Bồ Dao dùng hết sức đẩy người ra, cuối cùng cũng mò được một chai nước khoáng trên bàn của Nghiêm Luân.

Cậu vặn nắp, tu liền hai ngụm lớn, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

“Gừ gừ?”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nghiêm Luân đứng trước mặt cậu, kêu hai tiếng nhỏ. Tiếng kêu đó không giống người mà  giống tiếng r*n rỉ , hơi giống tiếng r*n rỉ của một chú chó lớn làm nũng hoặc ấm ức, cũng giống tiếng kêu vui đùa của loài mèo lớn trong rừng, không hề mang tính công kích..

Hắn hình như… đang lo lắng cho cậu?

Như lo cho con non  của mình, muốn cho ăn, muốn chơi cùng?

Lo lắng cho sự an toàn của cậu.

Từ đêm qua, Nghiêm Luân chưa hề tấn công cậu, cũng không có ý cắn hay ăn thịt cậu. Thậm chí, thấy cậu cần gì, đều cố gắng giúp đỡ.

“Cậu không định ăn tôi, đúng không?”

Nói xong, cậu tự vỗ vào đầu mình, hết chuyện hay sao mà cậu đi hỏi chuyện một con tang thi? Chẳng lẽ hy vọng gì rằng đối phương còn sót lại chút nhân tính?

Nhưng nhìn Nghiêm Luân như này lẽ nào thực sự không còn chút nhân tính nào  ư?

Nếu không, tại sao hắn không cắn cậu?

Tang thi trên sân vận động khi vừa biến đổi đã ngay lập tức ăn thịt người. Tại sao Nghiêm Luân lại khác biệt?

Khi nghe Bồ Dao nói, Nghiêm Luân phấn khích “gừ gừ” hai tiếng, đôi mắt xanh nhạt vẫn nhìn cậu chăm chú. Bồ Dao nghĩ rằng đối phương có thể nhìn thấy.

Mắt Nghiêm Luân kiểu mắt phượng dài hẹp, khi không cười thì khiến người ta thấy lạnh lùng khó gần, đặc biệt khi làn da trở nên tái nhợt càng tăng thêm sự lạnh lẽo này, giống như quỷ dữ mạnh mẽ đang ngắm nhìn bi kịch nhân gian trong đêm tối, khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi.

Ấy mà khi ánh mắt ấy hướng về Bồ Dao, sự “hung ác”, “lạnh lùng” ấy dường như biến mất, không hiểu sao trở nên dịu dàng hơn, giống như cách một sinh vật chăm sóc con non.

“Cậu thích nghe tôi nói chuyện?”

“Có hiểu không?”

Liên tục hỏi hai câu, Nghiêm Luân vui mừng đến mức bế cậu lên. 

Bồ Dao bị hành động đó làm giật mình, vì vậy, cậu nghiêm giọng nói: “Không được tùy tiện ôm tôi.”

Nghe vậy, Nghiêm Luân thế mà nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

Hiểu được???

Bồ Dao cảm thấy tang thi cũng không còn đáng sợ nữa.

Cậu nảy ra ý muốn thử xem phản ứng của Nghiêm Luân, nên nói: “Giờ tôi muốn đi tắm. Cậu ở đây, đừng động đậy, được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

THẾ GIỚI 1: NUÔI DƯỠNG BẠN CÙNG PHÒNG XINH ĐẸP - Chương 9 SỢ HÃI

Bị tang thi liếm cả đêm, lúc nãy lại bị nghẹn, còn bị liếm tay, người cậu toàn là nước miếng của tang thi. Nếu để dính vào vết thương, mắt hoặc miệng, cậu có thể biến đổi bất cứ lúc nào.

Có lẽ do tang thi mới biến đổi chưa ăn thịt người, nên không có mùi hôi, nhưng toàn thân dính dớp, khó chịu. Ban nãy cậu sợ bị Nghiêm Luân ăn thịt mà bây giờ đối phương lại ngoan ngoãn, rất dễ nói chuyện.

Nghiêm Luân không có phản ứng gì, ngốc ngốc đứng tại chỗ. Cơ thể đã chết, không còn nhịp tim cũng không có hơi thở, khi đứng yên trông giống như một búp bê xinh đẹp.

Bồ Dao vừa để ý Nghiêm Luân vừa lấy quần áo trong tủ.

Cậu tìm được một chiếc áo dài tay rộng rãi, quần thì là quần dài kiểu dáng thoải mái.

Cậu rửa tay ở bồn rửa trước rồi mới cầm quần áo trên tay. Nhưng khi cậu vừa bước về phía nhà vệ sinh, Nghiêm Luân lại đi theo sau.

Bồ Dao rụt cổ lại, Nghiêm Luân đi sau lưng cậu khiến cậu cảm thấy nhợn nhợn, da gà nổi khắp người.

“Không được theo tôi. Tôi đi tắm.” Bồ Dao quay đầu lại, chỉ vào chỗ gần cửa ký túc xá: “Cậu đứng ở đó đi.”

Cửa nhà vệ sinh đã hỏng nát, chỉ còn như một đống gỗ vụn, khi tắm Bồ Dao không quen có người bên cạnh. Đó giờ cậu chưa từng thử tắm ở nhà tắm công cộng hay đi suối nước nóng gì đó, bởi cậu cho rằng việc tắm rửa là chuyện rất riêng tư.

Dù tang thi không còn là con người, nhưng mà vẫn khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Nhất là khi tắm phải cởi quần áo, cơ thể hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, trong khi tang thi thích ăn thịt. Ai biết được liệu hắn có bộc phát thú tính mà ăn thịt cậu hay không?

Tốt nhất là Nghiêm Luân đứng ở một chỗ thật xa. Bồ Dao định tắm nhanh một chút, hy vọng không có chuyện gì xảy ra. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nhưng mà tang thi không hiểu lời cậu nói.

Dù Bồ Dao nói bao nhiêu lần, hắn vẫn bướng bỉnh đi theo. Cậu đành đi đến cửa ra vào – chỗ xa nhà vệ sinh nhất, nói: “Ở đây, cậu đứng hoặc ngồi chơi một mình đi.”

Cậu kéo một chiếc ghế lại gần.

Nghiêm Luân tưởng Bồ Dao muốn chơi với mình, vui mừng kêu “gừ gừ” hai tiếng, còn nhanh nhẹn giúp cậu kéo ghế.

Hắn kéo ghế vụng về, không có trật tự, làm ghế ngã xuống, phát ra tiếng động lớn. Đám tang thi bên ngoài nghe thấy tiếng động, lao đến bắt đầu đập cửa.

Tiếng “rầm rầm” đập cửa làm Bồ Dao giật bắn mình, run lên, lùi lại vài bước.

Nghiêm Luân thấy con mồi nhỏ bé xinh đẹp của mình bị bọn chó ghẻ bên ngoài dọa sợ, mắt rưng rưng, vẻ mặt kinh hoàng, mồ hôi đổ ra càng làm cơ thể cậu thêm thơm ngát.

Tức giận!

Không cho phép lũ xấu xa bên ngoài dọa con mồi nhỏ xinh đẹp của hắn!

Trong mắt Nghiêm Luân, Bồ Dao là con mồi được mình nuôi dưỡng, mọi thứ thuộc về cậu đều là của hắn. Nếu cậu thơm, cũng chỉ được thơm vì hắn, sao có thể để những thứ khác làm cậu sợ đến mức này.

Đáng chết!-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Hắn gần như muốn phá cửa xông ra giết chết bọn không biết điều kia.

Nhưng cánh cửa ký túc xá rất chắc chắn, lại được khóa kỹ, không dễ gì mở. Hắn đập mạnh vào cửa vài cái, rồi gầm gừ thấp để cảnh cáo.

Đám tang thi bên ngoài nhận ra thức ăn bên trong đã có chủ, hơn nữa là một con tang thi mạnh mẽ. Thế là chúng vừa lăn vừa bò mà chạy mất.

Nghiêm Luân dọa xong đám tang thi bên ngoài, quay đầu lại định dỗ dành con mồi yếu ớt nhưng quay lại đã không thấy người đâu.

Cuống cuồng tìm khắp ký túc xá, đi hai vòng lớn mà vẫn không thấy, dừng lại, cúi xuống ngửi ngửi, phát hiện Bồ Dao đang trốn dưới gầm giường.

Con mồi xinh đẹp đang co rúm lại, trốn dưới bóng tối của gầm giường, tay bịt miệng, thở cũng rất khẽ. Đôi mắt to tròn, đầy vẻ hoảng sợ và bất an.

Thật đáng thương.

Con mồi nhỏ bé đáng thương cần được mình dỗ dành, liếm liếm mới có thể ổn lại.

Nghiêm Luân vươn tay kéo Bồ Dao ra, nhưng bị phản kháng..

Bồ Dao bị Nghiêm Luân làm cho hoảng sợ.

Dù Nghiêm Luân có tỏ ra vô hại đến đâu, hắn vẫn là một con tang thi. Bản năng của tang thi là ăn thịt và phá hủy. Vừa rồi hành động đập cửa dữ dội và gầm gừ đã thể hiện rõ bản chất của một con tang thi, khiến Bồ Dao sợ đến nỗi phải trốn đi.

Một khi phát điên  lên thì không ai kiểm soát nổi..

Sau khi nhận ra cậu biến mất, Nghiêm Luân còn tìm cậu khắp nơi trong ký túc xá.

Trong tiểu thuyết hay phim điện ảnh, tang thi thường chỉ dựa vào âm thanh để xác định mục tiêu. Những nhân vật chính trốn kỹ thường có thể thoát thân.

Bồ Dao chui vào gầm giường, hy vọng Nghiêm Luân bình tĩnh lại rồi mới ra, tránh để đối phương bỗng dưng phát điên mà làm mình mất mạng.

Không ngờ chưa đầy hai phút đã bị tìm thấy!

Không nói lời nào, thò tay muốn kéo cậu ra.

Những chiếc móng tay đen nhọn sắc, trông như tẩm độc, khiến Bồ Dao sợ hãi, vội vàng đạp, cố đẩy hắn ra.

Nghiêm Luân khựng lại, rồi không nhúc nhích.

Bồ Dao thở hổn hển, mắt dán chặt vào đối phương, lo sợ Nghiêm Luân sẽ đột ngột phát điên hoặc vô tình làm cậu bị thương.

Đợi một lúc, Nghiêm Luân bỗng ngồi xổm xuống.

Hắn chống tay lên mép giường, cúi đầu nhìn Bồ Dao, không còn cố gắng kéo cậu ra nữa. Dường như hiểu rằng con mồi nhỏ đang sợ mình, cần phải tỏ ra vô hại để cậu yên tâm hơn.

Hành động ngồi xổm này không dễ dàng với tang thi. Về mặt sinh học, tang thi đã là vật chết, được duy trì bởi năng lượng kỳ lạ nào đó. Tứ chi của hắn không còn linh hoạt như khi còn sống, phải tiêu tốn nhiều năng lượng để cử động. Bản năng buộc phải ăn uống để duy trì năng lượng.

Tuy nhiên, từ khi biến thành tang thi, hắn đã luôn đi ngược lại bản năng của mình. Hắn không xơi tái “thức ăn” trước mặt, mà thay vào đó là chăm sóc cẩn thận cho cậu.

Thay vì bất động để giữ sức, Nghiêm Luân lại học cách hoạt động như con người, đi theo con mồi nhỏ, giữ sự linh hoạt như khi còn sống.

Một con tang thi không thông minh đang tự mình học cách nuôi dưỡng con mồi nhỏ yếu, biết rằng muốn được con mồi yêu thích, phải dịu dàng. Con mồi nhỏ bé nhút nhát sẽ tin tưởng hắn hơn nếu hắn giống đồng loại của cậu.

Vì vậy, hắn cố gắng hành xử như con người.

Dễ thương quá.

Lại trốn nữa..

Trong gầm giường chật hẹp, đôi mắt đẹp ấy cảnh giác nhìn hắn.

Thế giới mà tang thi nhìn thấy khác với con người. Trong mắt hắn, Bồ Dao là một nguồn sáng rực rỡ hơn cả, đôi mắt cậu trong veo lấp lánh, tỏa sáng trong bóng tối, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải tan chảy.

Dĩ nhiên, với một tang thi không quá thông minh, sẽ không có khái niệm về việc “tan chảy.” Nghiêm Luân chỉ cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi được cậu nhìn, muốn ôm bế cậu lên, liếm liếm cậu.

Có vài lần hắn nhận ra cậu đang nhìn mình.

Nhưng mà con mồi dễ thương lại nhút gan vô cùng, chỉ cần.. Chỉ cần hắn cử động mạnh một chút là lại dọa cậu, giống như bây giờ.

Nghiêm Luân cực kỳ kiên nhẫn, cứ thế ngồi xổm chờ cậu chui ra.

Con mồi nhỏ xinh đẹp dần dần bắt đầu thăm dò, nhúc nhích một chút, thấy đối phương không phản ứng gì thì lá gan lại lớn thêm chút nữa.

Mất một lúc lâu, cậu mới chậm rãi bò đến gần mép giường.

Nghiêm Luân cố tình lùi xa khỏi mép giường để cậu dễ dàng bò ra.

Thấy hành động này, con mồi nhỏ bé dường như giảm bớt cảnh giác, sau đó mạnh dạn hơn, bò ra khỏi gầm giường.

Bồ Dao đã ra khỏi gầm giường.

Nghiêm Luân vẫn ngồi xổm dưới sàn, không động đậy, cũng không phát ra tiếng động nào, chẳng hề đáng sợ chút nào.

“Cậu sẽ không làm hại tôi, đúng không?”

Nghiêm Luân luôn giữ cảm xúc ổn định. Tiếng gầm gừ cũng chỉ nhằm vào những tang thi bên ngoài để đuổi chúng đi. Sau khi xua đuổi đám tang thi đi, hắn không bộc lộ bản năng hung dữ ngược lại rất bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play