“Choang!”
Vũ khí lạnh lẽo rơi khỏi tay. Tiếng động làm cậu bừng tỉnh. Bồ Dao bật dậy mở mắt, nhìn thấy tang thi Nghiêm Luân đứng ngay trước giường mình.
“A A A A A A!!!”
***
Đêm khuya, một tiếng hét kinh hoàng đánh thức không ít người.
Môi hở răng lạnh, nhóm người sống sót chỉ biết thở dài bất lực, không biết kẻ xui xẻo nào đã không ẩn nấp cẩn thận, bị tang thi cắn vào lúc giữa đêm.
“Nghe tiếng thì không xa lắm.”
Lục Tiềm cẩn thận mở một khe cửa nhỏ, dỏng tai lên lắng nghe, chắc chắn bên ngoài không có tiếng bước chân mới dám mở cửa.
Bên ngoài không một bóng người, nhưng tang thi có thể đang nấp ở đâu đó chờ săn mồi. Ra ngoài vào ban đêm tuyệt đối không phải ý kiến hay. Cậu ta đang trốn trong một nhà kho của tòa nhà dạy nghề đối diện với khu ký túc xá nam. Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy tòa nhà ký túc xá nam ở tầng sáu, nơi mà ánh sáng từ đèn cảm ứng kích hoạt bởi âm thanh sáng bừng lên sau tiếng động lớn.
Trong giây lát, da đầu Lục Tiềm tê dại. Cậu ta chọn tầng sáu này vì là nơi ký túc xá của người bạn thân Nghiêm Luân.
Cơ mà không hiểu sao, tầng sáu của ký túc xá nam đặc biệt đông tang thi. Chúng chen chúc, chật kín như đang tổ chức một cuộc họp.
Lục Tiềm và Nghiêm Luân trước đó còn liên lạc qua WeChat, nhưng lâu rồi không thấy Nghiêm Luân trả lời. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lục Tiềm nhẹ nhàng đóng cửa, suy nghĩ làm thế nào để sang được ký túc xá đối diện. Ở đó, Nghiêm Luân có đồ ăn, hơn nữa trước đó hai người đã hẹn nhau cùng ra ngoài.
“Sao mặt mày như đưa đám vậy?” Hàn Do Chấp hỏi.
“Ký túc xá của Nghiêm Luân có gì đó không ổn.” Lục Tiềm nói: “Tôi lo Nghiêm Luân gặp nguy hiểm.”
Hàn Do Chấp bật cười: “Nghiêm Luân? Cậu lo cho cậu ta? Hay là lo cho chính mình đi? Cậu ta mạnh như quái vật ấy.”
Đúng lúc này, cửa phát ra tiếng “két” .
Lục Tiềm với Hàn Do Chấp sợ tới mức dựng đứng cả tóc gáy!
Cánh cửa bị mở từ bên ngoài, lộ ra một gương mặt đẹp trai lạnh lùng.
Cả hai thở phào nhẹ nhõm. Lục Tiềm là người đầu tiên lên tiếng: “Anh, anh làm em sợ chết khiếp!”
Anh trai của Lục Tiềm — Lục Hành, hiện đang học Tiến sĩ ở Đại học B. Hôm nay, anh đáng lẽ đi cùng giáo sư đến thành phố H, nhưng vì máy bay và tàu hỏa bất ngờ ngừng hoạt động nên anh đã đổi vé sang ngày mai. Đúng lúc, chứng kiến cuộc thảm sát tang thi trong khuôn viên trường.
Lục Hành gật đầu, sau đó bất ngờ kéo một con tang thi vào trong!
Lục Tiềm với Hàn Do Chấp hét toáng lên.
“A a a a aaa!!! Anh, sao anh lại kéo tang thi vào đây?!”
Lục Hành học chuyên ngành sinh vật chủ yếu nghiên cứu động thực vật, nghiên cứu sinh cũng cùng chuyên ngành, nhưng chuyên ngành kéo rộng ra nghiên cứu virus, vi khuẩn và các mối quan hệ sinh học.
Đại học B là một trường nổi tiếng nhất nước, Lục Hành ở phương diện sinh vật đã phát biểu vài bài luận văn khoa học, ngày thường cũng thuộc dạng đắm chìm trong phòng thí nghiệm, có đôi khi sẽ làm đến 1 2 giờ sáng. Thầy hướng dẫn đều bảo anh nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chỉ sợ thiên tài này mệt mỏi quá độ dẫn đến chết sớm.
“Tang thi xuất hiện có khả năng liên quan đến bão Mặt Trời mấy năm gần đây. Trước đó đã có nhiều chứng bệnh quái lạ xuất hiện nhưng mà đa số đối tượng xuất hiện đều đã đi nước ngoài. Lục Tiềm, bật đèn lên! Anh giải phẫu nó thử.”
Lục Tiềm run rẩy cầm đèn pin: “Anh..anh ở phòng thí nghiệm chắc không phải làm mấy cái này chứ?”
“Nghĩ cái gì thế?” Lục Hành nghiêm túc phản bác trả lời: “Ngoại trừ thầy giáo thì không thể chạm vào cơ thể người.”
Tang thi là dùng lưới bắt, hiện giờ vẫn có thể động nhưng không biết Lục Hành dùng cách nào mà đã bịt chặt miệng và trói chặt tay chân của con tang thi lại, bởi vậy nó không có cách nào gào thét hay lộn xộn.
Lục Tiềm trơ mắt nhìn anh trai mình lấy con dao mổ lóe ánh sáng lạnh, thêm một loạt con dao không biết tên ra. Người bình thường sẽ mang theo thứ này bên người à?
Nhưng cũng nhờ có Lục Hành, họ phát hiện ra điểm yếu của tang thi nằm ở đầu.
“Những con người chết biết đi này không còn sống nữa.” Lục Hành đeo kính, lưỡi dao sắc bén mổ phần mô của tang thi.
Hai giờ sau, Lục Hành lấy ra một viên tinh hạch nhỏ như hạt gạo từ não của tang thi.
“Chúng hoạt động nhờ vào một tinh hạch chứa năng lượng trong não.”
“Thứ điều khiển tang thi hoạt động là thùy não, bên trong có một tinh hạch cung cấp năng lượng. Hóa ra là như vậy.”
Lục Tiềm cẩn thận cầm chén, dùng nước rửa sạch tinh hạch, viên tinh hạch kia lung linh long lanh trong suốt như pha lê, ánh lên sắc xanh nhạt tuyệt đẹp.
“Đây chính là năng lượng giúp tang thi hoạt động hả anh?”
Lục Tiềm như bị mê hoặc, cầm trên tay ngắm nhìn.
Hai giây sau. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Cứu mạng anh ơi! Tinh hạch trên tay em biến mất rồi!” Cậu ta tuyệt vọng hét lên: “Em sắp biến thành tang thi rồi anh ơi?”
***
Giờ phút này, Nghiêm Luân đã hoàn toàn biến thành tang thi. Tay lạnh như băng, không còn nhịp tim.
Hắn nắm lấy cổ tay Bồ Dao, ôm người lên. Tai của Bồ Dao vừa hay bị ép sát vào ngực đối phương, cậu không nghe thấy một nhịp tim nào.
Sức mạnh của tang thi vô cùng lớn, hành động mạnh mẽ dữ dội, ôm cậu lên tựa như muốn tìm tư thế thuận lợi để ăn sống Bồ Dao, nhưng lại bị vướng víu một chút — Bồ Dao bị trói, khiến việc mang đi gặp khó khăn.
“A a a a! cứu mạng, cứu mạng, Nghiêm Luân! Cút ngay!”
Trước đó, cậu đã tự thôi miên mình, tự làm công tác tư tưởng rằng không có gì to tát cả chỉ cần nhắm mắt là qua.
Nhưng khi tang thi thực sự xuất hiện trước mặt, cậu gần như phát điên. Vừa khóc vừa la, trong phạm vi hoạt động nhỏ hẹp, cậu đã giật lấy chiếc gối lót đập tới tấp vào tang thi.
Con người điên cuồng sức lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Quả thật đập khiến tang thi lùi lại vài bước.
Tang thi cao lớn ngơ ngác mờ mịt lùi lại mấy bước, ôm chiếc gối đứng vài giây, đột nhiên gầm lên như dã thú, điên cuồng xé nát chiếc gối.
Bông gối rơi lả tả khắp nơi như lông vũ tung bay. Từng mảnh trắng xóa như tuyết trắng rơi. Cảnh tượng ấy đẹp đến kỳ lạ.
Bồ Dao run rẩy như sàng gạo, co người rúc vào trong góc giường. Vừa nãy giãy giụa một phen, tay chân cậu bị trói chặt hơn. ( truyện trên app T Y T )
Cậu khẽ nức nở, trơ mắt nhìn tang thi cao lớn lại lao về phía mình. Giờ cậu không thể chống cự được nữa, adrenaline bùng nổ vừa rồi đã rút cạn lực của cậu, hiện trong đầu chỉ còn lại nỗi sợ.
Hệ thống trong đầu đang nói gì đó, nhưng cậu không nghe rõ. Tai ù đi, xuất hiện tiếng ong ong, giống như hiện tượng ù tai tạm thời.
Tang thi thi cao lớn cúi xuống phủ lên người cậu như đang ngửi mùi của cậu, giống một con dã thú đang thăm dò độ tươi mới của thức ăn, cuối cùng xác định được phần thịt mềm mại và ngon nhất để cắn.
Bồ Dao xụi lơ, mồ hôi thấm đẫm quần áo. Cậu chỉ mong mình chết thật nhanh để không phải chịu đau đớn.
Cậu rất sợ đau.
Bồ Dao tuyệt vọng chờ đợi song cơn đau trong tưởng tượng mãi vẫn chưa tới. Khi cậu nghĩ có lẽ tang thi đã tha cho mình thì chợt nhiên cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt và lạnh lẽo liếm trên mặt mình.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Tang thi này đang liếm cậu.
Liếm nước mắt của cậu.
Thơm quá.
Trong đầu của tang thi chỉ có mỗi cảm giác thèm ăn.
Từ lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, tang thi đã lao thẳng đến nơi có món ăn tươi ngon hấp dẫn.
Hương thơm áp đảo khiến đầu óc trở nên hỗn loạn. Bản năng thúc giục phải ăn ngay lập tức.