Đôi môi mềm mại, hồng hào của cậu ấy dường như tỏa ra hương vị ngọt ngào mê hoặc. Khoảnh khắc cậu ấy nói, vị ngọt khó cưỡng ấy đã mạnh mẽ xâm chiếm vị giác của hắn. Ma xui quỷ khiến Nghiêm Luân trèo lên giường của Bồ Dao, áp sát đến đôi môi của cậu, mãi cho đến khi tiếng kêu kinh hãi của Bồ Dao làm hắn bừng tỉnh.
Nghiêm Luân vội vã nhảy xuống giường, quỳ gối bên cạnh xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi, vừa rồi tôi…”
Đôi mắt xinh đẹp của Bồ Dao nhìn hắn chằm chằm: “Cậu nói sẽ đối xử tốt với tôi, giờ không còn giữ lời nữa sao?”
【Hức hức】
057 vô tình bật khóc thành tiếng. Dù là một hệ thống không có miệng, nó đã cố hết sức để không phát ra âm thanh.
Nhưng ký chủ của nó thật đáng thương. hu hu
Bỏ cuộc đi, đừng đấu tranh nữa.
Nãy giờ, ký chủ đáng thương và đáng yêu của nó đã cố gắng hết sức để sống sót, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Song giờ đây, người bạn cùng phòng của cậu ấy đã biến thành một tang thi, lý trí bị giằng xé. Không lâu nữa hoặc ngay giây tiếp theo, ký chủ tội nghiệp có thể sẽ bị cắn xé thành từng miếng nhỏ.
Dù đến nước này, ký chủ vẫn giữ chút hy vọng, cố gắng dùng lời hứa để khơi dậy chút lương tâm trong con quái vật.
057 nhìn ra được người bạn cùng phòng thực sự rất thích cậu ấy. Nhưng virus tang thi không phải thứ mà lý trí con người có thể đánh bại. Dù là yêu đương cuồng nhiệt hay người thân bên nhau nhiều năm cũng sẽ xâu xé lẫn nhau. Trong khi hai người họ mới quen chưa đầy một ngày, mong rằng đối phương nương tay thì khả năng là bằng không.
057 hơi hối hận vì đã báo trước. Nếu nó không nói rằng người bạn cùng phòng sẽ biến thành tang thi, ký chủ của nó có lẽ sẽ đỡ đau khổ hơn một chút.
Nghiêm Luân ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào Bồ Dao một lúc lâu rồi từ từ, khó nhọc đáp: “Giữ lời.”
“Giúp tôi tháo dây trói, Nghiêm Luân.”
Nghiêm Luân sững lại, mắt dán chặt vào đôi môi với đôi mắt của Bồ Dao, tự dưng quên mất lý do tại sao mình lại trói người lại. Chỉ là trong tiềm thức, cảm thấy nếu không trói sẽ rất nguy hiểm, cậu ấy sẽ chạy trốn, sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Là một… món ăn rất yếu.
Món ăn? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nghiêm Luân giống như bị ý nghĩa của mình dọa cho giật mình, luống cuống đứng dậy lùi lại vài bước, ánh mắt vô tình nhìn thấy mình trong tấm gương ngoài nhà vệ sinh – bản thân hiện lên trong gương khiến hắn điếng người.
Da tái xanh, đồng tử màu xanh biếc dựng thẳng đã cho thấy hắn không còn thuộc về con người. Cúi đầu, móng tay mình đã trở thành những móng vuốt sắc nhọn màu đen.
Dù đứng cách xa nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể Bồ Dao, rất thơm.
Đầu óc trống rỗng, đến khi tỉnh lại thì đã tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, khóa chặt cửa.
Hắn đã trở thành một tang thi.
Không được…
Không thể ra ngoài, sẽ làm cậu bạn xinh đẹp cùng phòng sợ mất.
Sẽ làm tổn thương cậu ấy.
Lý trí như bị virus ăn mòn đến cạn kiệt. Ngón tay hắn cào lên tường, phát ra những âm thanh sắc nhọn làm người khác cảm thấy ê răng. Bức tường cũ kỹ bị cào ra một mảng lớn, để lộ những viên gạch đỏ bên trong.
Trong lòng vô cùng bất an. Mũi vẫn cảm nhận được mùi thơm của Bồ Dao lan tỏa trong ký túc xá, như một sự cám dỗ thúc giục hắn đi săn, cắn xé, rồi nuốt trọn con người ấy vào bụng.
“Không được… không thể… không thể…”
Giọng nói khàn khàn, gần như gầm gừ. Những từ ngữ thoát ra ngày càng rời rạc. Trong đầu, hình ảnh Bồ Dao bị trói hiện lên, một chút hối hận bất chợt tràn vào. Hắn hối hận vì không thả cậu ấy ra sớm hơn, hối hận vì không nghe lời Bồ Dao để cậu ấy đi. Nếu biết mình sẽ biến thành tang thi, chắc chắn hắn sẽ sắp xếp trước, giao Bồ Dao cho một người bạn đáng tin cậy, rồi nhảy từ tầng sáu xuống, để không làm tổn thương ai khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Song sự hối hận đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Cơn đói và bản năng săn mồi lập tức xâm chiếm tâm trí. Hắn điên cuồng đập mạnh vào cánh cửa nhà vệ sinh mỏng manh. Đôi tai nhạy bén nghe thấy tiếng động nhỏ của “con mồi” – những âm thanh nhỏ nhặt của Bồ Dao kích thích bản năng con thú trong hắn không thôi.
Âm thanh nghẹn ngào giống như tiếng rên rỉ của một con thú con, đầy yếu đuối. Động tác cào của bỗng nhiên khựng lại. Nghiêm Luân đứng ngơ ngác, trong đầu hiện lên hình ảnh Bồ Dao nhăn mũi giống như đang ghét bỏ mình bẩn.
Sau đó, hắn đã đi tắm.
Hình ảnh thoáng qua rồi biến mất, ngay lập tức hắn lại bị bản năng đói khát nuốt chửng. Trong đầu, hắn cố gắng lay động bản thân, như thể đang hét lên trong tuyệt vọng, cảnh báo chính mình không được làm tổn thương Bồ Dao.
Nhưng mà cơn đói cồn cào đang bào mòn lý trí hắn từng chút một.
Thơm quá! Thơm quá! Thơm quá! Thơm quá! Thơm đến điên rồi!
Tiếng “thùm thụp thùm thụp” vang vọng khắp ký túc xá. Trong nhà vệ sinh, có một con tang thi từng là bạn cùng phòng của Bồ Dao, đã từng nói rằng sẽ bảo vệ cậu.
Trong khoảnh khắc lý trí cuối cùng, hắn đã tự nhốt mình trong nhà vệ sinh. Tuy nhiên cánh cửa này rất mỏng, việc phá cửa chỉ là vấn đề thời gian.
Bồ Dao vẫn đang cố gắng tháo dây trói. Dù không chắc có ích gì, cậu cũng không thể ngồi chờ chết.
Tiếng đập cửa của Nghiêm Luân quá lớn, đến mức lũ tang thi bên ngoài ký túc xá cũng nghe thấy, bắt đầu đập cửa. Hiện tại, trước và sau đều bị tấn công mà Bồ Dao vẫn bị trói. Tình hình như thể không còn chút hy vọng sống sót nào.
“Hệ thống, thương lượng một chút đi, giúp tôi cởi trói với.”
Kỹ thuật trói Nghiêm Luân khá tốt, trừ khi có người hỗ trợ cắt dây chứ không cách nào tự cậu tháo ra được.
【… Nếu tôi có năng lực, tôi đã không lâm vào tình cảnh thảm hại như này rồi?】
Là một hệ thống pháo hôi, nó thật sự phế. Ngoài việc biết một chút về cốt truyện và tính cách nhân vật, nó hoàn toàn không có năng lực nào khác.
Bồ Dao: “....”
Chỉ có thể chờ chết thôi sao?
【Hệ thống đề nghị ký chủ ngủ một giấc ngon lành, nghĩ đến điều gì đó vui vẻ..】
Ít nhất thì cũng chết trong sự nhẹ nhàng.
Tiếng đập cửa dồn dập đã làm Bồ Dao trở nên tê dại. Cậu tuyệt vọng nằm trên giường, bắt đầu hối hận vì đã không ăn miếng bánh mì bơ mà Nghiêm Luân đưa. Trong đầu cậu suy nghĩ vô số cách để phá giải thế cục này, nhưng kết luận cuối cùng đều là tỷ lệ sống sót bằng không. Cậu chỉ có thể tự trấn an, chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận cái chết một cách nhẹ nhàng hơn.
Gối rất êm. Trước khi hoàn toàn bị biến thành tang thi, Nghiêm Luân đã chăm sóc Bồ Dao rất chu đáo, đặt cậu vào tư thế thoải mái nhất. Bồ Dao nằm im nghe tiếng đập cửa một lúc, cảm giác buồn ngủ bất tri bất giác ập đến.
Cậu nghĩ rằng không đối mặt trực tiếp với cái chết, chết trong một giấc mơ đẹp sẽ là kết cục tốt nhất. Cậu cố gắng nhớ lại những ký ức đẹp, nhưng lại đau lòng khi nghĩ đến việc gia đình cậu sẽ buồn như thế nào khi phát hiện cậu biến mất. Cậu còn chưa kịp đền đáp tình yêu của họ, chưa trưởng thành, chưa trở thành một người tài giỏi, đáng tự hào, vậy mà đã bị cuốn vào thế giới đáng sợ này.
Trong trạng thái mơ màng, cậu chìm vào giấc mơ. Trong mơ, dường như có ai đó đang gọi tên cậu.
“Dao Dao!”
“Dao Dao, mau tỉnh lại!”
“Dao Dao, tôi vẫn không thể…”
Giọng nói trầm khàn vang bên tai cậu như nỉ non, lo lắng, bi thương, cuối cùng dần biến mất trong tiếng thổn thức đầy nhẫn nhịn.
Trong màn đêm, Bồ Dao hoảng hốt nhìn thấy chút ánh sáng le lói. Cậu cúi đầu, thấy dòng máu đỏ thẫm như con rắn uốn lượn chảy chậm rãi dưới chân mình.