Bồ Dao chưa kịp buông balo gáy đã bị giữ chặt, Nghiêm Luân kéo khóa ba lô ra, để toàn bộ thức ăn và nước rơi lả tả xuống sàn.
Đó chính là số thức ăn mà hắn đã liều mạng mang về.
“Cậu lừa tôi?”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng trong lòng đã chắc chắn. Lợi dụng lúc hắn tắm để lấy thức ăn, định trốn ra ngoài. Còn lừa nói thích mình nữa!
Thật xấu xa nhưng cũng thật đáng thương.
Yếu ớt như vậy, cơ thể không tốt, làm sao có thể sống sót ngoài kia?
Nghiêm Luân vừa tức giận vừa khó chịu, trong lòng nghẹn muốn chết, dứt khoát xé chiếc áo thun sạch, xoắn thành dây rồi trói Bồ Dao vào giường.
Bồ Dao không biết có phải bị dọa choáng váng hay không, không hề phản kháng, tay chân mềm nhũn, ngoan ngoãn để người bạn cùng phòng cao to trói lại.
Rất nhẹ. Nhẹ đến mức có chỉ dùng một chút sức là có thể bế lên.
Làn da trắng mịn như tuyết, Nghiêm Luân lo lắng nếu trói quá chặt sẽ làm đau cổ tay và mắt cá chân của Bồ Dao. Nên khi trói, hắn cẩn thận vuốt phẳng các dải vải để tránh gây đau, thậm chí, để tránh Bồ Dao vùng vẫy, hắn còn cố định cả eo của cậu.
“Xin lỗi.”
Eo nhỏ ghê.
Khi vô tình chạm vào eo cậu, hắn phát hiện chỉ cần một bàn tay cũng có thể ôm trọn vòng eo mềm mại và mảnh khảnh đó.
Sau khi làm xong mọi việc, Nghiêm Luân lấy một bộ quần áo sạch từ trong tủ mặc vào.
Lúc ở nhà vệ sinh nghe thấy tiếng động đáng ngờ ở bên ngoài, trong lòng đã dấy lên một dự cảm chẳng lành. Dưới tình huống cấp bách, Nghiêm Luân chỉ quấn tạm một cái khăn tắm rồi ra ngoài. Bộ đồ sạch mà hắn chuẩn bị thay đã bị xé ra thành dây trói người bạn cùng phòng không chịu nghe lời.
Giờ mới có thời gian thay quần áo mới, trong lúc đó, hắn cố tính che chắn không để Bồ Dao thấy, cẩn thận giấu chiếc chìa khóa mới vào một túi ẩn trong bộ đồ khác trong tủ.
Sau đó, nhặt toàn bộ đồ ăn rơi vãi trên sàn, xếp chúng ngay ngắn trên bàn học lớn, đi tới bên giường của Bồ Dao: “Cậu bình tĩnh lại trước đã. Qua đêm nay, tôi sẽ cởi trói cho cậu.”
Bồ Dao không đáp lời, có lẽ cậu đang giận vì bị trói. Nghiêm Luân lại nói: “Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, bên ngoài toàn là tang thi. Bây giờ cậu ngoài bây giờ rất nguy hiểm.”
Ánh sáng trong phòng ký túc mờ dần, bóng tối bắt đầu buông xuống.
Một lúc lâu sau, Bồ Dao mới khe khẽ nghẹn ngào: “Tôi muốn về nhà...”
Tim Nghiêm Luân thắt lại. Hắn muốn an ủi, dỗ dành cậu. Ai gặp phải hoàn cảnh này cũng khó giữ bình tĩnh, huống chi Bồ Dao vốn yếu ớt, nhạy cảm hơn người thường.
Nghiêm Luân lấy thêm một cái gối từ giường mình, kê cao phần lưng và đầu của Bồ Dao để cậu thoải mái hơn.
Lúc này, hắn mới phát hiện Bồ Dao vẫn đang âm thầm khóc, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, lăn qua bàn tay, nóng đến mức trái tim run rẩy.
Ngón tay Nghiêm Luân khẽ run lên, vội vàng lau nước mắt cho cậu. Đôi mắt của Bồ Dao đẹp như viên ngọc quý giá nhất, sáng lấp lánh như những vì sao rực rỡ trong bóng tối.
Cậu đang nhìn hắn – bình tĩnh nhưng tuyệt vọng.
Nghiêm Luân mở một chai nước suối: “Cậu có khát không?”
Bồ Dao ngoan ngoãn hé miệng.
Nghiêm Luân cẩn thận cho cậu uống nước, từng ngụm nhỏ, tránh để nước đổ lên giường hay làm ướt quần áo. Tay còn lại để dưới cằm cậu, đón lấy những giọt nước có thể rơi.
Môi Bồ Dao mềm mại, hồng hào, sau khi uống nước càng thêm bóng bẩy đẹp hơn. Nghiêm Luân dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe môi cậu rồi vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Tóc của Bồ Dao vẫn còn ướt. Nghiêm Luân lấy máy sấy từ ngăn kéo, sấy tóc cho cậu.
Tóc cậu mềm mại và ẩm ướt. Nghiêm Luân nâng tóc cậu trong lòng bàn tay, bật chế độ sấy nhẹ, nhiệt độ không quá nóng cũng không lạnh, khiến da đầu thoải mái không làm tóc hư tổn.
Chỉ trong chốc lát, tóc đã khô ráo. Nghiêm Luân nghe loáng thoáng cậu nói gì đó, ngay lập tức tắt máy sấy: “Cậu vừa nói gì? Tiếng máy sấy to quá, tôi không nghe rõ.”
Từ lúc bị trói, Bồ Dao gần như không nói gì. Nghiêm Luân rất hối hận vì đã bỏ lỡ lời cậu, cứ nghĩ rằng Bồ Dao sẽ không nói lại, nhưng bất ngờ thay, cậu lại đáp: “Cậu tốt với tôi quá.”
Nghiêm Luân sững người, nghe cậu nói tiếp: “Có thể luôn tốt với tôi như vậy không?”
Đôi mắt cậu đẹp đến mức khó tin, giống như những báu vật hiếm có trên thế gian. Một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng Nghiêm Luân, như cơn sóng ngập tràn cuốn mình đi, rối tinh rối mù không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc.
Mắt Nghiêm Luân lộ ra ý cười: “Tôi sẽ luôn tốt với cậu, đừng sợ, Bồ Dao.”
Nhưng hắn không biết rằng mình đã thay đổi, gần như không còn giống con người nữa. Bồ Dao sợ nếu nhắc đối phương về sự thay đổi này, lý trí của ai kia sẽ hoàn toàn biến mất.
Bồ Dao yên lặng đếm ngược thời gian.
Nghiêm Luân khẽ vuốt một lọn tóc mềm mại vừa được sấy khô, dọn máy sấy. Nghĩ nghĩ có lẽ nên tháo trói cho Bồ Dao, vì giờ cậu rất ngoan và bình tĩnh.
Tuy nhiên ký ức việc bị lừa gạt lúc trước chợt ùa về, kéo hắn trở lại thực tại.
Bồ Dao lúc nãy cũng trông rất ngoan, chỉ vài lời ngon ngọt đã lấy được chìa khóa của hắn.
Nếu không phải kịp thời ngăn lại, có lẽ giờ Bồ Dao đã ra ngoài và đụng phải tang thi.
“Tôi vào trường bằng học bổng thể thao. Từ nhỏ đã tập taekwondo và tán thủ, sức khỏe rất tốt.” Nghiêm Luân ngồi xổm xuống bên cạnh giường, nghiêm túc nói với cậu: “Thức ăn đủ cho vài ngày. Chúng ta cứ ở đây xem tình hình, có thể sẽ có cứu viện. Nếu không, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, đưa cậu về nhà.”
“Cậu thật tốt!”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~ ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nghiêm Luân bị lời khen làm cho ngại ngùng. Hiện tại, vẫn trói cậu trên giường, thực sự không phải là tốt đẹp gì. Nhưng hắn sợ rằng cậu lại lừa mình lần nữa, sau đó lấy chìa khóa mở cửa ra ngoài mà Bồ Dao cứ khen hắn tốt, làm hắn ngại thôi rồi.
Khi Nghiêm Luân đang vắt hết óc cố tìm chủ đề để nói chuyện, Bồ Dao lại bật khóc. Nước mắt như những giọt pha lê lấp lánh, rơi xuống từng giọt, đôi mắt đẹp đẽ ấy nhìn hắn, tràn ngập sợ hãi.
“Cậu sao vậy... Đừng sợ...”
Nghiêm Luân cúi xuống dỗ dành, nhưng khi đến gần, hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ từ cậu. Đặc biệt khi nước mắt chảy xuống, mùi hương ấy trở nên nồng nàn hơn, như một làn sóng ấm áp và quyến rũ không thể cưỡng lại, khiến hắn mê mẩn. Tựa như một chiếc bánh ngọt mềm mại, thơm lừng đặt ngay trước mặt hắn.
Nghiêm Luân chỉ ăn sáng. Sau khi tìm được đồ ăn vốn định ăn một chút nhưng không hiểu sao lại không có khẩu vị. Thế mà giờ đây, hắn giống như một người đói khát lâu ngày thấy Bồ Dao thơm ngon.
Hắn cố nuốt nước bọt đang không ngừng tiết ra, giọng khàn khàn nhưng vẫn dịu dàng trấn an: “Đừng sợ...”
Đầu óc Nghiêm Luân mơ hồ, tâm trí như bị kéo căng, mọi sự chú ý đổ dồn vào khoang miệng. Lưỡi không ngừng đảo quanh răng và môi, cố nuốt hết nước bọt đang tiết ra để không dọa cậu bạn cùng phòng xinh đẹp mà yếu ớt.
“Cậu có muốn ăn chút gì không?” Giọng trầm thấp, khàn khàn: “Cậu đói chưa?”
Từ tiếng bụng đói của mình, hắn đột nhiên nghĩ đến Bồ Dao. Nghiêm Luân lấy một miếng bánh mì bơ từ bàn học, ban đầu định ăn một chút để lấp đầy cơn đói, nhưng khi cúi đầu nhìn thức ăn trong tay và đống đồ ăn trên bàn, lại không có chút hứng thú nào.
Nghiêm Luân cầm miếng bánh mì đi đến bên giường của Bồ Dao, cẩn thận bóc lớp vỏ bọc với giấy gói bánh.
“Ăn… ăn đi…”
Hắn đưa bánh đến gần miệng Bồ Dao, nhưng thấy người kia run lên, bật ra một tiếng nức nở: “Tôi không đói… không ăn đâu.”