Bồ Dao biết mình không đánh lại đối phương, cũng không thể ép buộc cởi quần, đành dịu giọng: “Đừng đi. Mau cởi ra cho tôi xem đi mà.”
Nghiêm Luân không quay lại, nhưng dừng bước: “Cậu muốn xem gì?”
Hiển nhiên Nghiêm Luân không tin mình sẽ biến thành tang thi, cũng chắc chắn rằng bản thân mình không bị thương. Nếu Bồ Dao cứ tiếp tục nói đối phương sẽ biến thành tang thi, chỉ khiến hắn nghĩ cậu bị điên.
Bồ Dao cắn răng: “Tôi... tôi thầm thích cậu từ lâu rồi! Giờ…giờ” Giọng cậu dịu xuống: “Cho tôi xem đi, được không? Mau lên...”
Từ nhỏ đến lớn, Bồ Dao chưa từng yêu ai. Cha mẹ nuôi nghiêm khắc, cấm cậu yêu sớm. Dù nhận được rất nhiều thư tình, nhưng anh trai nuôi học trên cậu một khóa luôn ngăn chặn hết.
Bồ Dao cũng cực kỳ có tự giác không yêu sớm, cậu muốn đậu vào một trường đại học tốt để báo đáp cha mẹ nuôi, tương lai trở thành một người có ích cho xã hội.
Chưa từng yêu đương hay từng mập mờ với người cùng giới hay khác phái. Nhưng cậu biết mình đẹp.
Tuy nhiên vì để lừa Nghiêm Luân cởi quần, lời nói ấy cũng khiến tai cậu đỏ bừng. Mất vài giây để bình tĩnh lại, xong cậu mặt dày bước tới. Giọng mềm mại, đáng thương: “Tôi chỉ muốn xem thôi, đó là tâm nguyện duy nhất của tôi. Cậu giúp tôi được không?”
Đầu Nghiêm Luân bốc khói, toàn thân nóng bừng. Hắn nghĩ mình chắc điên rồi. Tại sao một người bạn cùng phòng không thân lại thích mình được? Rồi sao sau khi tỏ tình lại đòi xem… ấy thế mà mình thật sự làm theo!? Không chỉ cởi áo, mà còn cởi cả quần… Hắn bị điên, đúng là bị điên thật rồi!
Bồ Dao kiểm tra kỹ lưỡng xong, Nghiêm Luân thất thần cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh xối lên đầu, mới tìm lại đầu óc.
Bồ Dao ngồi trên giường, bắt đầu hoài nghi hệ thống.
Không có vết thương. Nếu không bị thương, Nghiêm Luân làm sao biến thành tang thi được?
Chắc chắn hệ thống xấu xa này đã lừa cậu!
Cái hệ thống này ngay từ lúc xuất hiện đã không có ý tốt. Nhất định nó cố ý lừa cậu sau đó phá hoại mối quan hệ của cậu với bạn cùng phòng.
Khi Bồ Dao còn đang hối hận vì hành động vừa rồi, hệ thống đã lên tiếng:【Ký chủ không nhìn kỹ mắt cậu ta phải không? Màu sắc đồng tử của bạn cùng phòng cậu đã thay đổi rồi.】
057 tỏ vẻ tiếc nuối, mặc dù ký chủ của nó khá lanh lợi, biết cách đạt được mục đích, nhưng tang thi thì không có lý trí, đặc biệt là người bạn cùng phòng này. Trong giai đoạn sau của tận thế, cậu ta sẽ trở thành tang thi vương khiến vô số dị năng giả nghe đến đã sợ khiếp vía.
Để trở thành tang thi vương, nhất định phải có quá trình tích lũy máu thịt. Làm sao cậu ta có thể bỏ qua “bữa ăn trên đĩa” ngay trong ký túc xá được? Ở chung với một con quái vật không lý trí trong không gian chật hẹp, chẳng khác gì bị nhốt cùng một con thú hoang đang đói. Kết cục thì ai cũng đoán được.
Trái tim Bồ Dao lại treo ngược lên. Mặc dù không tin tưởng hoàn toàn vào lời của hệ thống, nhưng vì tính mạng của mình, cậu phải kiểm chứng.
Bồ Dao khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, gõ cửa phòng vệ sinh: “Nghiêm Luân?”
Cậu sợ rằng ngay giây tiếp theo, thứ bước ra sẽ là một con tang thi.
Tim cậu đập nhanh như trống dồn.
Vừa dứt lời, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
“Chuyện gì thế?”
Bồ Dao thở phào. Nghe giọng điệu, xem ra Nghiêm Luân giờ vẫn còn tỉnh táo.
“Cậu đưa quần áo ra đây, tôi giúp cậu giặt.”
Bên trong phòng tắm lặng thinh một lúc, khoảng bốn năm giây sau mới có tiếng trả lời: “Không cần đâu, cảm ơn. Tôi tự giặt được. Tôi... tôi rất siêng giặt đồ, tôi là người sạch sẽ mà...”
Bồ Dao từ bé đến lớn chưa từng phải tự tay giặt quần áo. Mới nhập học đại học, cậu còn đang lo lắng không biết làm thế nào để giặt đồ. Ai ngờ lại bị xuyên thẳng vào thế giới tang thi luôn.
Mục đích muốn Nghiêm Luân đưa quần áo ra là vì cậu nhớ chìa khóa phòng của Nghiêm Luân được nhét trong túi quần.
Bồ Dao lại nói: “Giờ tôi không có việc gì làm, muốn kiếm chút chuyện để làm thôi. Cậu đưa quần áo đây đi, tôi ngâm trước vào xô cho. Xô của cậu màu gì?”
“…Màu xanh.”
“Được rồi. Cậu có phải lo tôi sẽ lục lọi đồ của cậu không? Tôi không làm vậy đâu, yên tâm...” Giọng Bồ Dao đầy do dự, như sợ bạn cùng phòng hiểu nhầm cậu sẽ làm gì kỳ quặc với quần áo của hắn, đặc biệt là sau khi cậu vừa “tỏ tình”. Nói không chừng, có khi cậu bị coi là kẻ biến thái thích làm bậy với đồ của người mình thích hay không.
Một người bạn tốt bụng chắc sẽ không bỏ mặc cậu tự dằn vặt đâu nhỉ?-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Cạch!” cửa phòng tắm khẽ mở, một cánh tay vạm vỡ đưa ra, quần áo có đủ ngoại trừ... đồ lót.
“Ngâm vào xô giúp tôi là được. Cảm ơn.” Quần áo được gấp gọn gàng, hiển nhiên Nghiêm Luân đã dành thời gian để gấp quần áo cẩn thận trước khi đưa ra.
Bồ Dao lo lắng rằng trong lúc gấp đồ, Nghiêm Luân có thể đã lấy chìa khóa ra. Cậu nhìn cánh tay đối phương, đột ngột đẩy mạnh cửa phòng vệ sinh ra. Nghiêm Luân không chuẩn bị kịp, bị đẩy lệch ra ngoài một nửa.
Mặt đỏ bừng, luống cuống dùng khăn che chắn, ánh mắt vô tình chạm vào Bồ Dao, bốn mắt nhìn nhau.
Bồ Dao giật mình, vội đóng sập cửa lại. Tiếng “rầm” vang lên rõ lớn. Cậu hoảng hốt lùi lại vài bước, sợ hãi thở hổn hển. ( truyện trên app T•Y•T )
Màu mắt của Nghiêm Luân đã thay đổi rồi.
Xung quanh con ngươi, màu xanh nhạt lan rộng như một vệt màu loang, chiếm gần nửa con ngươi. Đồng tử của người bình thường không thể có màu sắc như vậy.
Khi Nghiêm Luân bước vào ký túc xá, cậu nhớ rõ mắt hắn là màu đen thuần, không giống như bây giờ.
Bồ Dao cuống cuồng sờ soạng quần của Nghiêm Luân vừa đưa ra. Ông trời như đang giúp cậu, ấy thế mà trong túi quần thực sự có chìa khóa!
Cậu vội vàng cầm lấy chìa khóa, ném quần áo của Nghiêm Luân ra xa. Sau đó, cậu lấy ba lô trong tủ, nhét toàn bộ thức ăn và nước uống mà Nghiêm Luân mang về vào ba lô.
Nghiêm Luân sắp biến thành tang thi rồi. Thức ăn tốt nhất nên để người sống là cậu ăn. Cậu muốn về nhà!
Đeo balô, cầm chặt ống thép rơi gần cửa, áp tai nghe động tĩnh bên ngoài. Khi chắc chắn không có tiếng bước chân, cậu thận trọng mở khóa.
Tay run rẩy, mất hai giây mới đặt đúng chìa vào ổ khóa. Trời đã nhá nhem tối, ánh sáng trong phòng càng lúc càng mờ mịt.
“Cạch.” — khóa cửa mở!
Bồ Dao vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Sợ rằng khi mở cửa sẽ có tang thi xông tới. Nhưng nếu không ra ngoài, Nghiêm Luân sắp biến thành tang thi, cậu càng không có cơ hội sống sót.
Bồ Dao hít sâu một hơi mở cửa.
Cánh cửa chỉ vừa hé một khe nhỏ bằng nắm tay, đã bị đóng sầm lại!
Người Nghiêm Luân còn hơi nước, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Bồ Dao.
Nghiêm Luân vừa rồi sốt ruột đóng cửa nên âm thanh có chút lớn, thu hút đám thang thi bên ngoài tới — “thùm thụp thùm thụp” như có tang thi đang đụng cửa, hơn nữa còn kèm theo tiếng gào thét của dã thú.
Nghiêm Luân kéo Bồ Dao ra xa cửa, nhanh chóng khóa lại bằng ổ khóa mới..
Sau đó, quay lại nhìn chằm chằm Bồ Dao.
Giờ mắt hắn đã phần lớn chuyển sang màu xanh nhạt, viền mắt đỏ hoe, mặt mày thâm thúy, ở trong ánh sáng lờ mờ không thể nhìn ra cảm xúc trong mắt, giống như một con thú hoang sắp phát cuồng.
Bồ Dao tim đập như nổi trống, sợ hãi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, mới chạy được hai bước đã bị Nghiêm Luân tóm lấy.
Nghiêm Luân sức lực cực kỳ lớn, đầu tiên là bắt được ba lô, khi cậu giơ ống thép lên, hắn dễ dàng giật lấy, dùng lực kéo cậu lại gần.