Xui xẻo quá đi mất!

Bồ Dao giờ mới cẩn thận quan sát bạn cùng phòng của mình.

Nghiêm Luân cao gần 1m9, mặc áo thun đen, vừa đi tìm thức ăn giữa trời hè nóng bức nên người đầy mồ hôi. Áo thun dính chặt vào người, chỉ cần nhìn cánh tay lộ ra cũng đủ thấy cơ bắp rắn chắc thế nào. Lồng ngực bên dưới áo thun đầy rãnh cơ nổi bật, bụng thì không rõ có mấy múi, nhưng chắc chắn phải là sáu hoặc tám múi. Dáng người cân đối, vai rộng, eo thon, chân dài, chỉ đứng đó thôi cũng giống như một con báo mạnh mẽ đầy uy lực, là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và vẻ đẹp.

Nếu hắn là đồng đội, Bồ Dao chỉ cần ôm chắc đùi là được. Nhưng nếu không may trở thành tang thi – một con tang thi mạnh mẽ như thế...

Trời muốn diệt cậu rồi!

Bồ Dao vội vàng lục trong hộc tủ tìm được vài thanh sô cô la, không nói lời nào đã chuẩn bị mở cửa chạy trốn, lúc đi còn không quên lấy theo một cái ống nước bằng thép không biết nằm trong nhà vệ sinh từ lúc nào.

Nhưng tay cậu còn chưa kịp chạm vào cửa đã bị Nghiêm Luân ấn chặt vào đó. Vũ khí cũng bị tịch thu.

Bồ Dao cao 1m78, vóc dáng mảnh mai, không qua rèn luyện, đứng bên cạnh bạn cùng phòng cao gần 1m9 hoàn toàn không có cửa, một tay của đối phương dư sức ấn cậu dính lên cửa.

Khỏe thật đấy!

Nghĩ đến việc Nghiêm Luân nhiễm virus tang thi, Bồ Dao đã cảm thấy không ổn, run lẩy bẩy như sàng gạo mà vẫn cố gắng giãy giụa.

“Thả tôi ra, thả tôi ra! Cứu mạng!”

“Cậu muốn chết à?” Nghiêm Luân nhíu mày, giọng điệu không hẳn là đe dọa, chỉ không hiểu nổi vì sao cậu bạn gầy gò, xinh đẹp này lại muốn mở cửa ra ngoài tìm chết. Hắn rút điện thoại, đưa cho Bồ Dao xem: “Tin nhắn nói trong ký túc xá đã có người biến thành tang thi, hành lang có không ít con đang đi tìm mồi. Giờ cậu ra ngoài chẳng khác nào tự tìm chết.”

Bồ Dao lắng tai nghe kỹ, đã có thể nhận ra tiếng bước chân ngoài hành lang.

Lúc này không có ai rảnh rỗi đi dạo trên hành lang cả, chỉ có thể là...-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Mặt Bồ Dao tái nhợt, nghiêng đầu, liếc thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Luân. Đường nét góc cạnh, sắc sảo, đẹp trai, kiểu người chơi bóng rổ sẽ khiến con gái hét ầm lên.

Nhưng một anh chàng đẹp trai như thế chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành tang thi – mặt mũi nát bấy, cơ thể thối rữa, bốc mùi cắn xé cậu từng miếng một.

Nghĩ đến đó thôi mà cậu đã muốn nổ tung rồi!

Cái thế giới chết tiệt này, cái hệ thống xấu xa này!

Hu hu hu!

Nghiêm Luân cảm nhận được cơ thể Bồ Dao dần thả lỏng, lực ấn cũng giảm đi một chút. Nhưng ai ngờ, ngay lúc này Bồ Dao lại định mở cửa lần nữa!

“Cậu bình tĩnh lại đi!”

Nghiêm Luân nghĩ rằng cậu bạn chắc đã bị dọa đến phát điên. Không chút chần chừ, hắn kéo cậu sang một bên, lấy khóa chốt khóa lại cửa từ bên trong.

Cánh cửa ký túc xá đã hỏng một thời gian rồi, người thợ khóa đã lâu không tới sữa, lúc đó dì quản lý lấy một cái chốt cửa sắt kiểu cũ cho hắn. Hôm nay đúng lúc có dịp dùng đến.

“Cạch!” Tiếng chốt cửa vang lên, cửa được khóa chặt, Nghiêm Luân mới yên tâm thả Bồ Dao ra, đặt tay lên vai cậu, xoay người cậu lại, định dạy dỗ vài câu..

Ai ngờ, vừa quay người lại, đã thấy gương mặt đầy nước mắt của ai kia.

Mấy lời nghiêm khắc định dọa người tới cửa miệng lại không thể thốt ra. Nghiêm Luân hít sâu một hơi, giọng nói dịu đi: “Tôi sẽ bảo vệ cậu. Đừng sợ, đừng khóc nữa, được không?”

Vừa nãy chỉ nhẹ ấn mà Bồ Dao đã không thể nhúc nhích, nghe nói sức khỏe cậu bạn không tốt, sức cũng yếu. Trong tình huống này, với tư cách là bạn cùng phòng, hắn phải bảo vệ cậu.

Bồ Dao giọng nghẹn ngào: “Cậu...”

“Tôi làm sao?”

“Cậu sẽ biến thành tang thi!”

Hàm răng trắng của Bồ Dao lập cập va vào nhau: “Tối nay cậu sẽ biến thành tang thi! Rất nhanh! Hai chúng ta đều sẽ chết hết!”

Nghiêm Luân bất đắc dĩ bật cười: “Tôi mới từ bên ngoài về nhưng không hề bị tang thi chạm vào. Theo quan sát của tôi, bất kể bị tang thi cào hay cắn thì nhanh nhất là một phút, chậm nhất là mười lăm phút sẽ biến đổi. Nhưng từ lúc tôi vào ký túc xá đến giờ đã hơn nửa tiếng mà tôi vẫn không có bất cứ biểu hiện nào khác thường cả. Cậu đừng tự dọa mình nữa.”

Đôi mắt xinh đẹp của Bồ Dao mở to, nhìn Nghiêm Luân từ đầu đến chân, quan sát tỉ mỉ từng chút một.

Cậu bạn cùng phòng ít xuất hiện này trông xinh đẹp thuần khiết, đặc biệt là vừa khóc xong, đôi mắt ngấn nước còn đang nhỏ giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống giống như những viên pha lê lấp lánh…

Nghiêm Luân cảm thấy không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.

Đúng lúc đó, cậu bạn cùng phòng xinh đẹp bỗng lên tiếng: “Cởi quần áo ra.”

Cậu phải xem trên người đối phương có vết thương nào không.

Hai tai Nghiêm Luân đỏ bừng.

Cậu ấy vừa nói gì?

Cởi quần áo?

Cậu ấy định làm gì?

Mặc dù chưa từng có bạn gái cơ mà Nghiêm Luân cũng không phải kiểu thích con trai.

Lên đại học, mọi thứ tuy rằng cởi mở hơn so với thời cấp ba. Ngay cả trong khoa của hắn có ba cặp đồng tính, khoa bên cạnh còn có một cặp nổi tiếng trên mạng, tuy đều là trai thẳng song thường bán hủ để chiều lòng fans.

Nhiều nữ sinh phấn khích gọi đó là “dễ thương”, làm không ít nam sinh tò mò muốn thử.

Trước đó không lâu, trong nhóm chat còn có một nam sinh bông đùa rằng “Ngày tận thế đến rồi, tìm anh em làm một pháo thôi.”

Cậu bạn cùng phòng này, xinh đẹp như vậy, đang hoảng sợ và mất bình tĩnh, liệu có khi nào cũng có ý nghĩ tương tự không?

Nghiêm Luân định lên tiếng nói rằng như thế là không đúng, nhưng lời nói ra lại lắp bắp: “Cậu... cậu đừng bắt chước theo mấy trò đó...”

Nghiêm Luân còn chưa nói hết, Bồ Dao đã trực tiếp đưa tay muốn cởi áo hắn.

Nghiêm Luân vội lùi lại giữ khoảng cách: “Đừng lại gần, tôi tự cởi.”

Bồ Dao nhìn chằm chằm hắn một lát, nhận ra bạn cùng phòng có vẻ tương đối dễ nói chuyện mà cũng khá ngay thẳng. Nếu thực sự tìm được vết thương trên người có lẽ đối phương sẽ để cậu rời đi, thậm chí giúp cậu chạy trốn.

Da của Nghiêm Luân hơi ngăm, hoàn toàn trái ngược với nước da trắng như trứng gà của Bồ Dao. Trời nóng bức, điều hòa lại hỏng, cả người Nghiêm Luân đã ướt đẫm mồ hôi.

Gương mặt Nghiêm Luân đỏ bừng, chiếc áo thun dính mồ hôi được cởi ra, thân hình hoàn hảo với cơ bắp rắn chắc của hắn hiện ra trước mắt Bồ Dao. Nếu không phải tình huống đặc biệt, Bồ Dao nhất định sẽ không tiếc lời khen ngợi dáng người đáng ghen tị của đối phương. Nhưng giờ đây, thân hình mạnh mẽ đó lại trở thành mối đe dọa lớn nhất trong mắt cậu.

Một tang thi mạnh mẽ bị nhốt chung với cậu – đúng là ác mộng.

Vừa rồi nhìn mấy con tang thi cao lớn trên sân, những con tang thi cao lớn chạy nhanh hơn, khỏe hơn mấy con gầy yếu, có thể xé xác con mồi trong tích tắc.

Bồ Dao đi vòng quanh nhìn người hắn, mồ hôi trên người Nghiêm Luân nhỏ giọt, hơi thở ổn định, không có dấu hiệu bất thường, nghĩ nghĩ cậu lên tiếng: “Quần nữa!”

Nghiêm Luân cứng người trong một giây, rồi dứt khoát nói: “Đừng đùa nữa.”

Hắn tuyệt đối sẽ không cởi quần. Dứt lời, cầm áo và đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Áo quần đã ướt không mặc lại được. Hắn cần tắm rửa và thay đồ. Người bạn cùng phòng yếu ớt xinh đẹp này nhìn là biết người thích sạch sẽ, vừa rồi lúc hắn cởi áo, thấy ai kia khịt mũi rõ ràng. Có lẽ bị mùi mồ hôi của hắn làm khó chịu.

Hắn phải đi tắm trước đã rồi tính tiếp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play