Người nói câu này chính là đại diện môn Toán của lớp chúng tôi, Trần Trác.
Nhân lúc cô bạn kia đang ngẩn người, Trần Trác nhanh chóng giật lấy chiếc vòng từ tay cô ta.
Sau khi xem kỹ càng cẩn thận, cậu ấy nói:
- Không phải hình như nữa, chiếc vòng này chính là đồ thật.
Nhà Trần Trác kinh doanh đồ trang sức, hàng ngày tiếp xúc với ngọc, gia đình cậu ấy rất khá giả vì vậy chẳng ai lại không tin lời cậu ấy nói.
- Trần Trác, có phải cậu nhìn nhầm không? Chiếc vòng này sao có thể là đồ thật được?
Cô bạn kia vẫn không cam lòng, cô ta lập tức hỏi.
Trần Trác nhìn cô ta rồi nhíu mày, cậu ấy có vẻ hơi mất kiên nhẫn:
- Cậu đang nghi ngờ tôi sao?
Nói xong, cậu ấy đưa chiếc vòng trong tay cho tôi.
Sau đó tôi nhận lấy chiếc vòng ngọc và nói lời cảm ơn, nhưng lại nhận được ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân của cậu ấy dành cho mình.
- Cho dù là thật thì chắc chắn cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Thấy bản thân bị vả mặt, cô bạn đó ấm ức lẩm bẩm.
Tôi cầm chiếc vòng đi tới, rồi đưa chiếc vòng ra trước mặt cô ta:
- Ăn khô hay trực tiếp nuốt luôn, hay tôi giúp cậu chấm chút giấm nhé? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô bạn đó tức đến mặt đỏ tía tai, sau khi nín nhịn một lúc lâu mới thốt ra được một chữ “cậu…”
- Được rồi, chỉ là đùa một chút thôi… Đa Đa cậu đừng quá đáng.
Trần Trân Trân lại kịp thời đứng ra giải vây, thể hiện sự tốt bụng của mình.
Tôi khẽ mỉm cười, trước mặt tất cả mọi người tôi đeo chiếc vòng và tay rồi lớn tiếng nói:
- Cũng đúng thôi, cậu ăn không nổi đâu.
Cô bạn kia tức đến mức nhảy dựng lên, nhưng lại không làm gì được tôi.
Khi trở về chỗ ngồi, Trần Trác ngồi vào vị trí bên cạnh tôi.
Thực ra, tôi khá ngạc nhiên vì Trần Trác lại giúp tôi giải vây.
Tôi không có ấn tượng quá sâu về cái người tên Trần Trác này, dù sao suốt ba năm qua chúng tôi chẳng nói với nhau được mấy câu.
Thế nhưng cậu ấy là người duy nhất có thể ngang hàng với Hứa Bạch, để được gọi là một trong hai nam thần của trường. Trần Trác không chỉ từ ngoại hình, gia thế mà thậm chí cả thành tích học tập cũng đều rất xuất sắc.
Chỉ có điều, cậu ấy luôn lạnh lùng và ít nói.
Ấn tượng duy nhất tôi có về cậu ấy là vào một lần khi tôi bị đám chó săn làm phiền, thì Trần Trác đã giúp tôi giải vây.
Tóm lại thì cậu ấy là một người tốt.
- Tiền Đa Đa, nhà cậu thực ra rất giàu đúng không?
Cậu ấy đột nhiên lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn nhìn thấu tôi vậy.
Nếu đã bị người khác nhìn thấu rồi…
Tôi nhìn cậu ấy mà thở dài một tiếng.
Thôi không giả vờ nữa, ngả bài thôi.
Tôi chỉ vào tòa nhà cao chọc trời nổi bật ngoài cửa sổ, rồi nghiêm túc nói với cậu ấy:
- Thấy tòa nhà đó không? Thực ra, đó là của nhà tôi đấy.
Bầu không khí như chìm vào một loại hơi thở mang tên “im lặng”, tôi thậm chí chỉ có thể nghe thấy vài con quạ bay trên đầu kêu ríu rít.
- Haha.
Tôi thấy mình đang bị chế giễu một cách trắng trợn.