Ngày hôm sau khi kết quả thi được công bố, lớp trưởng gửi tin nhắn bảo tôi quay lại trường tham dự lễ tốt nghiệp.
Khi vừa bước vào lớp, tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về phía tôi, sau đó là một tràng cười đầy chế giễu.
- Tiền Đa Đa, cậu đã tra điểm chưa? Thế nào rồi số điểm đó có đủ để cậu vào trường cao đẳng không?
Con chó săn đầu tiên đứng sau Trần Trân Trân lên tiếng cười nhạo và chờ xem chuyện cười của tôi.
Không chỉ có cô ta mà tất cả các bạn cùng lớp đều đồng loạt nhìn về phía tôi với ánh mắt chế giễu, ánh nhìn của bọn họ giống như đang nhìn vào đống bùn trong một vũng bùn vậy.
- Mọi người đều bảo rằng nhà nghèo mới có thể sinh ra người tài, nhưng sao lại có người khác biệt như cậu vậy Tiền Đa Đa? Nhà thì nghèo mà thành tích lại kém…đúng là số phận phải vào nhà máy để làm công nhân mà thôi.
- Ít nhất thì tôi còn đẹp hơn cái loại cậu, không giống như một số người trông đã xấu rồi mà mồm còn thối nên cả đời chỉ có thể làm chó săn cho người khác thôi.
Cậu ta không ngờ tôi sẽ phản công, người vừa lên tiếng chế giễu lập tức mặt đỏ tía tai cậu ta muốn tiến lên cãi nhau với tôi nhưng lại bị Trần Trân Trân giữ chặt cổ tay.
- Được rồi, đừng nói nữa.
- Đa Đa thi không tốt, chắc trong lòng cậu ấy cũng rất khó chịu, mọi người bớt nói vài câu đi…dù sao thì không ai có thể chọn được xuất thân của mình mà.
Tôi nhìn Trần Trân Trân mà chỉ cảm thấy được trước mặt mình có một đóa “Bạch Liên Hoa”.
Cô ta để mặc cho “con chó dại” của mình cắn người sau đó lại dùng chút thủ đoạn để ngăn cản kiếm chút danh tiếng. Cô ta dùng thủ đoạn như vậy mà thành công biến mình có một hình tượng hoàn hảo, gia đình giàu có lại tốt bụng, xinh đẹp và hài phóng như một thiên thần.
Thế nên khi mọi người nhắc đến Trần Trân Trân đều không khỏi thán phục,người đâu vừa đẹp học lại giỏi đúng là hoa khôi xứng đáng của trường.
Ngược lại là tôi, người có vẻ ngoài không kém cạnh cô ta thế nhưng một người trên trời một người lại dưới đất, càng so sánh với cô ta thì tôi càng thấy mình kém cỏi và tồi tệ hơn.
- Đa Đa, chiếc vòng tay của cậu đang đeo hình như trước đây tôi không thấy cậu đeo bao giờ nhỉ. chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TYT & Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
Có thôi đi chưa?
Tôi vừa định ngồi xuống thì Trần Trân Trân lại bắt đầu làm mấy trò mèo của cô ta.
Tôi không để ý đến cô ta, dù sao thì người đẹp đâu cần phải tranh cao thấp với kẻ xấu.
- Ê, Trân Trân chiếc vòng trên tay câu là mới mua hả? Sao lúc trước mình không thấy cậu đeo nó?
Tuy tôi không đáp lại nhưng không có nghĩa là sẽ không có người tiếp lời.
Đám chó săn của cô ta chưa từng khiến tôi thất vọng.
Trần Trân Trân khẽ mỉm cười, cô ta nâng nhẹ chiếc vòng trên tay lên rồi tự tốn nói:
- Chiếc vòng này là quà ba mình thưởng cho vì mình thi tốt, nó cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu.
- Làm gì có chuyện ngọc không đắt chứ, chiếc vòng này chắc chắn rất đắt phải không?
Có người tiến lại gần nhìn chiếc vòng ngọc xanh trên tay của Trần Trân Trân và không ngừng khen ngợi, cô ta chỉ mỉm cười mà xua tay bảo rằng bản thân cũng không rõ giá cả.
Cũng không biết là ai thế nhưng câu chuyện đột nhiên lại chuyển hướng sang tôi.
Đám chó săn của Trần Trân Trân lại tiếp tục chế giễu tôi.
- Tiền Đa Đa, chiếc vòng trên tay cậu nhìn là biết đồ giả rồi, suốt ngày cứ học theo Trân Trân của bọn này mà không nhìn lại bản thân xem có đủ thực lực không hả?
- Đúng thế, bắt chước người khác thật là mất mặt.
Tôi liếc nhìn chiếc vòng trên tay mình, rồi liếc qua chiếc vòng trên tay Trần Trân Trân từ xa.
Chết cười mất, chiếc vòng đó ngay cả cô bảo mẫu nhà tôi cũng không đeo.
Hơn nữa, có ai lại đem ngọc phỉ thúy hoàng đế đi so sánh với ngọc thường không?
Tôi cảm thấy chiếc vòng tay trên tay mình giống như một căn hộ ở CBD Bắc Kinh bị xúc phạm vậy.
- Thế nào? Trần Trân Trân đeo ngọc thì người khác không được đeo à? Vậy có phải cậu ta mặc quần áo thì tất cả mọi người ra đường cũng không được mặc gì phải không?
Tôi liếc mắt một cái thành công chọc tức được đám chó săn của cô ta.
Thấy không thể cãi lại tôi, có người bắt đầu muốn giật chiếc vòng ngọc của tôi.
Trần Trân Trân đứng ở bên cạnh nhìn với ánh mắt lạnh lùng mà cô ta không có ý định ngăn cản họ.
Sau đó mấy người cùng tiến lên, khi tôi chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một người nhanh chóng giật lấy chiếc vòng trên tay.
Cô bạn dẫn đầu đứng trên ghế trong tay cầm chiếc vòng ngọc của tôi, giơ lên cao và cười nói:
- Nhanh nhìn này, chiếc vòng giả của Tiền Đa Đa.
- Tiền Đa Đa, nếu đã là đồ giả hay là tôi giúp cậu đập vỡ nó nhé.
Cô bạn đó làm động tác chuẩn bị thả chiếc vòng xuống, mọi người đều nghĩ tôi sẽ lao lên mà giành lại, nhưng tôi lại chỉ đứng đó vô cùng điềm tĩnh rồi khoanh tay trước ngực .
- Tùy cậu thôi, dù sao chiếc vòng này cũng không đắt…chỉ bằng một căn hộ ở CBD Bắc Kinh mà thôi.
Khi tôi vừa dứt lời, trong đám đông lập tức vang lên một tràng cười đầy chế giễu.
Mọi người đều nghĩ tôi giận quá mà nói năng lung tung, dù sao cả ba năm trung học gần như cả trường đều biết nhà tôi ở nông thôn, sống dựa vào mấy mẫu vườn trái cây để nuôi sống cả nhà nghèo đến mức kêu không lên tiếng.
- Tiền Đa Đa, có phải cậu thi tệ quá, sau thấy kết quả rồi bị sốc đúng không?
- Loại như cậu mà cũng dám nói đến một căn hộ ở Bắc Kinh à?
- Chiếc vòng này nếu là đồ thật thì tôi sẽ ăn nó luôn tại chỗ.
Cô bạn cầm chiếc vòng của tôi vênh váo khoe khoang, cô ta hoàn toàn không tin vào lời cảnh báo của tôi.
Sau đó mọi người lần lượt chế giễu, thậm chí có người còn hùa vào cổ vũ cô ta ném chiếc vòng luôn đi.
Lúc này, trong đám đông một cậu bạn từ nãy giờ không lên tiếng mà đang chăm chú quan sát chiếc vòng của tôi, chậm rãi nói:
- Đợi đã, chiếc vòng này hình như là đồ thật đấy.