Sau đó cô chủ nhiệm gọi chúng tôi đi chụp ảnh tốt nghiệp. 

Vừa xuống khỏi tòa giảng đường, tôi đã nhìn thấy hai chiếc xe có chữ “Đài Truyền Hình XX” đậu ngay cổng trường. 

Người trên xe mang theo máy quay và máy ảnh bước xuống xe, hiệu trưởng đứng ngay cổng chào đón tiếp bọn họ, trông mọi thứ có vẻ rất hoành tráng. 

- Trân Trân à, chắc chắn là đài truyền hình đến phỏng vấn những học sinh được nhận vào Thanh Hoa – Bắc Đại đấy, cậu sắp được lên tivi rồi!

Đám chó săn bên cạnh Trần Trân Trân cười tươi, rồi vỗ vai cô ta. 

- Đâu có, trường chúng ta thi đỗ vào Thanh Hoa - Bắc Đại đâu chỉ có mình tớ. 

Trần Trân Trân mỉm cười xua tay, miệng thì khiêm tốn nhưng thực chất cô ta đã bắt đầu chỉnh lại tóc tai và quần áo của mình. 

- Đúng đúng rồi, còn có cả Hứa Bạch nữa…hai người như đôi kim đồng ngọc nữ cùng lên tivi, thật khiến người ta phải ghen tị mà. 

Cô bạn đó vừa dứt lời thì Hứa Bạch liền bước từ trong đám đông ra, rồi đi đến bên cạnh Trần Trân Trân và nắm lấy tay cô ta. 

- Hiệu trưởng bảo mình đến nhận phỏng vấn, Trân Trân hai chúng ta cùng đi nhé. 

Hứa Bạch nhìn Trần Trân Trân với ánh mắt đầy tình cảm, đôi trai tài gái sắc này đứng cạnh nhau quả thật rất nổi bật. 

Tôi đứng trong đám đông, nhìn cặp kim đồng ngọc nữ này không kiềm chế được mà liếc xéo một cái.  chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TYT & Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Thằng trai đểu Hứa Bạch này,  hôm qua còn vừa chia tay với tôi thế mà hôm nay đã có một mối ngon khác rồi. 

Lúc trước đã hứa sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa, nhưng ai mà ngờ hắn lại quay lưng cùng Trần Trân Trân chọn học Bắc Đại. 

Còn chế giễu tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, lúc trước chỉ coi tôi là trò đùa mà thôi, rồi quay lưng liền chặn tôi luôn. 

Thằng chó trai đểu này, chúc hai người kiếp này mãi không rời nhé! ( truyện trên app t.y.t )

Các phóng viên của đài truyền hình chuẩn bị xong  thiết bị rồi đi tới đám đông, lãnh đạo trường dẫn hai người họ lên trước để phỏng vấn, trên mặt Trần Trân Trân đã nở một nụ cười dịu dàng khiến người phóng viên kia lập tức bị thu hút. 

Tất cả mọi người đều nhìn hai người họ được phỏng vấn với ánh mắt đầy ghen tị.

Thế nhưng lúc này, lại có mấy chiếc xe khác dừng ở cổng trường.

Xe vừa dừng lại thì có mười mấy người liền mang theo thiết bị chuyên nghiệp hơn lao xuống, hiệu trưởng đứng ở cửa tươi cười chào đón, rồi vô cùng lịch sự dẫn bọn họ vào trong. 

Cảnh tượng này, người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ là ngôi sao nào đó đến trường để đi thảm đỏ mất. 

Trần Trân Trân đã được phỏng vấn xong, khi thấy cảnh tượng này cô ta liền mừng rỡ, những người xung quanh cũng bắt đầu trêu chọc nói:

- Trân Trân à, cậu và Hứa Bạch sắp nổi tiếng rồi nhìn kia chắc chắn không  chỉ có một đài truyền hình đến phỏng vấn hai người đâu. 

Tôi đứng bên cạnh, chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề rồi liếc nhìn cô ta một cái. 

Trần Trân Trân đã lấy gương ra và bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, hình như cô ta trông thấy tôi đang chỉnh lại quần áo qua gương liền lập tức bật cười thành tiếng.

- Đa Đa à, cậu nói xem…có phải đài truyền hình đến phỏng vấn cậu không nhỉ?

- Dù sao thì cũng không thể để mọi người chỉ nhìn thấy những tấm gương mẫu, thỉnh thoảng cũng cần phải phát sóng những tấm gương xấu mà.

- Hahahaha!

Câu nói của Trần Trân Trân vừa dứt, cả đám người liền cười rộ lên.

Tôi không để tâm chỉ tiếp tục chỉnh lại quần áo của mình.

Đột nhiên, có một bàn tay vươn tới trên đỉnh đầu tôi và nói:

- Có một cái lá này.

Trần Trác lấy cái lá rơi trên đầu tôi xuống, rồi cũng chỉnh lại quần áo của mình.

Trong khi mọi người vẫn đang cười, hiệu trưởng dẫn theo một nhóm phóng viên ăn mặc chỉnh chu và trang điểm tỉ mỉ đi tới.

Trần Trân Trân và Hứa Bạch bước lên với nụ cười rạng rõ dưới ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người,  để chuẩn bị nhận phỏng vấn.

- Chị phóng viên, mọi người đi đường xa vất vả rồi ạ.

Trần Trân Trân bước lên trước mỉm cười chào hỏi nữ phóng viên, cô ấy cũng cười lại với cô ta sau đó lịch sự lên tiếng:

- Không vất vả đâu.

Trần Trân Trân và Hứa Bạch đã đứng ở đó, giơ tay ra và chờ đợi máy quay chĩa về phía mình. 

Nhưng không ngờ, nữ phóng viên nhìn hai người một lúc, rồi bỗng nhiên như nhận ra điều gì, gương mặt cô ấy cười rạng rỡ và hỏi:

- Chắc hẳn hai em là Tiền Đa Đa và Trần Trác phải không? Bọn chị là phóng viên của đài xx, đặc biệt từ xa đến để phỏng vấn các em đây. 

- Trường các em thật là lợi hại đấy, một trường mà chiếm được cả hai vị trí nhất bảng, quả là niềm vui nhân đôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play