Gần đây, Tiêu An Lễ cảm thấy hơi đau đầu.
Nói gần đây cũng không chính xác lắm, bởi đây là chứng bệnh cũ của hắn. Mỗi khi đến mùa xuân, hắn lại cảm thấy như có kim châm ở thái dương.
Thái y viện kê cho hắn một vài phương thuốc, ngoài thuốc sắc còn có cả hương liệu, dùng để an thần tĩnh tâm. Lúc ở trước mặt Thái hậu, Tiêu An Lễ cũng đốt vài lần, nhưng hễ bà vừa rời đi, hắn liền cau mày khó chịu quay đầu tránh xa ngay.
Những người hầu phía dưới thấy vậy lập tức hiểu ý, bước tới mang lư hương nhỏ chạm khắc hoa mẫu đơn đi.
Tiêu An Lễ không thích những mùi hương lộn xộn, khó chịu.
“Chủ tử.”
Sau tấm bình phong thoáng qua một bóng đen, người nọ dừng lại rồi nói: “Ngài đang ngửi gì vậy?”
Tiêu An Lễ vẫn giữ nguyên dáng dựa nghiêng người, trong tay cầm cuốn sách, nghe vậy liền ngước mắt: “Hửm?”
Đinh Gia ló mặt ra từ sau bình phong: “Ta thấy ngài cứ ngửi tay mình mãi.”
Tiêu An Lễ hơi đổi tư thế, đồng thời đặt bàn tay trái đang tựa lên má xuống: “Không có.”
Đinh Gia đáp “Ồ” một tiếng, đôi mắt láo liên xoay vòng.
Đây là ám vệ của hắn, tuổi Tý cũng lanh lợi, ranh ma như con chuột. Từ nhỏ đã theo hắn, điều tra chuyện bí mật rất giỏi. Thấy Tiêu An Lễ không nói gì thêm, Đinh Gia tiến lên một bước, bắt đầu nói về chính sự.
“Chủ tử, ta đã lật tung cả đất lên rồi, vẫn không tìm được chút manh mối nào về thân phận của người tên Tuyết Phái kia.”
Hắn vò đầu bứt tóc: “Không lẽ người đó từ trong khe đá nhảy ra?”
“Vậy thì đi tìm cái khe đá đó,” giọng Tiêu An Lễ thản nhiên, lông mi rũ xuống không mấy để tâm, “Ngươi lui đi.”
Đinh Gia đứng yên, không rời.
Tiêu An Lễ vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách: “Có gì thì nói.”
Đinh Gia cười “hề hề”: “Vừa rồi, ngài đúng là đang ngửi tay mình.”
Lời vừa dứt, hắn nghiêng đầu sang một bên như thể chuẩn bị tránh đồ vật mà Tiêu An Lễ có thể ném tới. Ngay sau đó, hắn nhanh nhẹn nhảy lên, định bám vào xà ngang trong tẩm điện. Nhưng ngay lập tức, một tiếng hét thảm vang lên, hắn suýt nữa ngã nhào xuống.
Cuốn sách bị ném đi rơi xuống, được Tiêu An Lễ bắt lấy ngay, không hề ngẩng đầu.
“Kỹ thuật của ngài ngày càng điêu luyện,” Đinh Gia ngồi xổm trên xà ngang, xoa đầu bị đau, tán dương, “Thuộc hạ sẽ đi tìm khe đá ngay.”
Nói xong, bóng đen ấy thoáng qua mái hiên, rồi biến mất trong nháy mắt.
Tiêu An Lễ biết Đinh Gia mồm miệng không giữ kẽ, ở bên hắn lâu ngày, lời nói ngày càng bạo gan. Cho nênhắn chẳng thèm nhìn, cứ thế ném cuốn sách qua. Lúc này, trong điện lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài.
Tiêu An Lễ ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn vào tay mình.
Đinh Gia vừa rồi nói không sai, hắn quả thật vô thức đưa ngón tay lên ngửi.
Từ hôm trước.
Chính xác mà nói, kể từ khi hắn gặp được thị vệ tên Tuyết Phái, Tiêu An Lễ luôn cảm thấy đầu ngón tay có một cảm giác khó tả, vừa mềm mại, lại hơi ấm áp—
Còn phảng phất một mùi hương nhè nhẹ.
Hắn nhớ lại lần mình tức giận, dùng sức nắm chặt cổ tay Tuyết Phái, quát lớn "Ngươi to gan thật!", rồi quay lưng bỏ đi.
Mùi hương thoang thoảng này, chẳng lẽ là để lại từ khi ấy?
Sắc mặt Tiêu An Lễ trở nên lạnh lùng.
Tên thị vệ này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Hộ bộ đã lục tung hồ sơ cũng không tra ra được gì. Thông tin duy nhất có được là cậu ta từng được một thị vệ họ Vương tiến cử, ngoài ra không còn manh mối nào khác. Mọi thứ về cậu ta đều sạch sẽ như khuôn mặt nhợt nhạt ấy.
Không ngờ, gương mặt ưa nhìn như vậy, mà lòng dạ lại thâm sâu đến thế!
Tiêu An Lễ bực tức buông tay xuống.
Cậu ta chắc chắn đã dùng hương liệu ngâm mình, mùi thơm đã thấm sâu vào da thịt rồi!
Chưa biết chừng còn thoa phấn, nếu không, tại sao da mặt lại trắng mịn, chẳng có lấy một tì vết?
Ban đầu, Tiêu An Lễ dễ dàng dựng nên hình ảnh của kẻ đó trong đầu. Nếu không phải là thích khách hay có mục đích khác, thì nhất định là kẻ lợi dụng nhan sắc, cố ý xức đầy mùi hương son phấn, công khai lả lơi trước mặt mọi người—
Không đúng.
Không sợ hắn nổi giận, lập tức kéo ra ngoài xử trảm sao?
Tiêu An Lễ trầm ngâm hồi lâu, càng nghĩ càng nghi ngờ.
Có lẽ cậu ta đổi chiến thuật, dám liều lĩnh táo bạo mong lấy lòng hắn bằng cách gây ấn tượng mạnh.
Cũng không đúng.
Tiêu An Lễ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay.
Hắn lên ngôi từ khi còn trẻ, hậu cung chẳng qua chỉ là một hình thức trang trí. Quả thực từng có người nghi ngờ hắn thích nam sắc, tìm cách đẩy người vào bên cạnh hắn.
Nhưng đó là chuyện của vài năm trước, khi Tiêu An Lễ còn chưa củng cố quyền lực.
Hiện giờ, ai còn dám làm chuyện đó?
Tiêu An Lễ đau đầu suốt hai ngày, vẫn không nghĩ ra được tên thị vệ kia đang giở trò gì, mà bên Hình bộ thì chỉ dám rụt rè báo cáo, nói rằng thực sự không tra ra được lai lịch của người này.
Đúng là một đám vô dụng.
Lúc này đã gần đến giờ Tuất, hắn vẫn chưa buồn ngủ, liền đặt cuốn sách trong tay xuống:
“Lý Phúc Khang!”
Một thái giám thấp béo lập tức bước lên: “Nô tài có mặt.”
Hắn ta trong lòng tính toán thời gian, lo lắng Hoàng thượng thức khuya xem sách sẽ hại đến sức khỏe, tinh thần cũng không tốt lên được.
Không ngờ còn chưa kịp đến gần, trước mặt đã xuất hiện một bàn tay thon dài.
Lý Phúc Khang ngẩn người: “Bệ hạ...?”
“Ngươi lại đây ngửi thử,” Tiêu An Lễ chìa tay ra thêm một chút, “Trên tay trẫm có mùi gì không?”
Làm sao mà có mùi được chứ!
Lý Phúc Khang hầu hạ Hoàng thượng đã lâu, tất nhiên biết rõ tính cách của người. Hoàng thượng không thích hương liệu, trên người nhiều nhất chỉ có mùi sạch sẽ của xà phòng, hoặc thoang thoảng mùi mực nhè nhẹ. Nếu là mùa đông, trên người sẽ có hơi thở lạnh lẽo của lá thông; còn vào xuân, có chăng chỉ là hương hoa thoang thoảng mà thôi—
Trời ơi!
Lý Phúc Khang không dám suy đoán ý đồ của Hoàng thượng, đành cẩn thận cúi xuống ngửi, rồi lắc đầu thật thà nói: “Có chút mùi mực...”
“Thôi đi.”
Tiêu An Lễ mất kiên nhẫn quay người lại: “Nói ngươi cũng chẳng hiểu.”
Lý Phúc Khang vẫn quỳ dưới đất, nụ cười hơi cứng ngắc.
Ngài còn chưa nói gì mà!
Trong điện rộng lớn, ánh nến lay động, căn phòng chìm trong ánh sáng dịu nhẹ. Một lát sau, Tiêu An Lễ lại quay mặt sang: “Ngươi nói xem, trong dân gian, có cái trò thấp hèn nào, dùng hương liệu để...?”
Câu nói đầy ẩn ý, Lý Phúc Khang nghĩ một lúc rồi trợn tròn mắt: “Có chứ ạ!”
Hắn ta lập tức tuôn một tràng: “Người bình thường không hiểu hương liệu, tự nhiên không nhận ra được điểm khác thường. Nô tài từng nghe nói, có kẻ chuyên chế tạo những loại phương thuốc kích thích, thêm vào hương liệu, để khơi dậy tình cảm.”
Tiêu An Lễ im lặng không nói.
Lý Phúc Khang nghĩ thêm một lát rồi tiếp: “Thời tiên hoàng, chẳng phải có một vị nương nương trong hậu cung nghe lời gièm pha, bị mê hoặc, liền dùng những thứ không sạch sẽ đó sao... Sau đó, Thánh mẫu Hoàng thái hậu nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh chỉnh đốn khắp nơi, từ đó những thứ bẩn thỉu ấy không còn xuất hiện nữa.”
Trong lúc nói, ánh mắt hắn ta liếc quan sát sắc mặt Hoàng thượng, cũng thấy vị kia dường như không mấy vui vẻ. Cho nên Lý Phúc Khang vội ngừng lời, không dám nói thêm nữa.
“Vậy ngươi nói, có ai xức hương lên người mình, rồi, không cần đốt, chỉ đơn giản là chạm vào thôi—”
Tiêu An Lễ ngừng lại một chút, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh cổ tay của thị vệ kia. Lúc đó, hắn kinh ngạc trước sự táo tợn của đối phương, chỉ liếc qua một cái rồi vội quay đi. Cổ tay trắng như tuyết, nhỏ nhắn, bị hắn siết chặt, phần xương nhỏ nhô lên chạm vào lòng bàn tay, cảm giác như chỉ cần bóp nhẹ một chút là sẽ vỡ tan.
Lý Phúc Khang suy nghĩ một hồi, cẩn trọng đáp: “Nô tài không rõ.”
Hắn không dám nói thêm, cũng không hỏi xem có nên mời thái y viện tra cứu hay không, chỉ im lặng chờ phản ứng của Hoàng thượng. Trong ánh nến lập lòe, ngón tay cái của Tiêu An Lễ vô thức miết qua lòng bàn tay, đột nhiên cất lời: “Thị vệ đó... vẫn chưa moi được lời khai sao?”
Lý Phúc Khang vội đáp: “Dạ chưa.”
Nhưng trong lòng thầm than, Hoàng thượng đã dặn không được dùng hình, cũng không cho ép hỏi, làm sao có thể khiến đối phương khai ra điều gì chứ?
“Thủ đoạn hay thật.”
Khóe mắt Tiêu An Lễ thoáng nét mỉa mai: “Đưa hắn ra khỏi ngục, trẫm muốn tự thẩm vấn.”
Lý Phúc Khang ngẩng lên: “Hả?”
Giờ này mà còn không đi ngủ sao?
---
“Không ngủ nổi đâu!”
Tuyết Phái chống hai tay lên má, nhàm chán nghiêng đầu qua lại: “Ngươi thử xem, ở chỗ này làm sao mà ngủ được?”
Con bướm nhỏ vẫn còn giận dỗi trong đống cỏ khô: “Ta không thử, ta đâu có bị Hoàng đế bắt.”
“Thật xin lỗi.”
Tuyết Phái nhìn người bạn của mình, khẽ nói: “Nếu ta đi rồi, nhà họ Vương nhất định sẽ...”
“Biết rồi, ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi.”
Con bướm nhỏ ngáp một cái: “Ta không khuyên ngươi nữa.”
Trong ngục tối om lạnh lẽo, những bức tường gạch dày cộm khiến người ta cảm nhận rõ rệt hơi lạnh qua từng đầu ngón tay. Nơi này đầy những dấu vết loang lổ, nhuốm màu thời gian.
Hai tiểu yêu chẳng còn cách nào, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Chúng từng nghe nói lòng người hiểm ác, nhưng chưa tiếp xúc nhiều với thế gian, nên vẫn còn giữ chút hy vọng. Biết đâu, lỡ như Hoàng thượng bỗng dưng đại phát từ bi, tha cho tên thị vệ liều lĩnh này một lần.
Tuyết Phái cũng ngáp theo.
“Ta muốn ra suối tắm,” Tuyết Phái nói, mắt bỗng sáng rỡ như vừa hình dung ra một cảnh đẹp, “Nước xuân hơi lạnh, nhưng rất trong. Lúc hoàng hôn, mặt nước lấp lánh ánh sáng...”
Con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh: “Thôi đi, ráng nhịn chút.”
Tuyết Phái ấm ức: “Ba ngày rồi, cảm giác thật là bẩn quá!”
Cậu là một con đom đóm yêu sạch sẽ và chú trọng hình thức.
Không chỉ thích những thứ đẹp đẽ, cậu còn thích giữ cho mình gọn gàng, sạch sẽ và tươm tất.
Con bướm định an ủi, nói rằng không sao đâu, ít ra cậu còn sạch hơn đám cai ngục mập mạp, bẩn thỉu ngoài kia. Nhưng chưa kịp nói thì cả hai đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Tuyết Phái khựng lại, bật đứng dậy—
“Loảng xoảng!”
Tiếng xích chân vang lên, cùng lúc đó là âm thanh thanh chắn sắt bị tháo khỏi cửa lớn.
---
Tuyết Phái lúc thì cảm thấy lạnh, lúc thì nóng.
Khi bị bịt mắt và áp giải đi, cậu thấy rất lạnh. Bộ giáp của cậu đã bị tước mất, trên người chỉ còn một chiếc áo lót mỏng. Bên ngoài có vẻ là ban đêm, cậu ngửi thấy mùi hơi sương thoảng qua. Những bậc thang bằng bạch ngọc dưới chân thật lạnh buốt. Đêm xuân yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở và những bước chân hỗn loạn. Không ai nói một lời nào.
Không khí đáng sợ đến nỗi có lẽ ngay cả mặt trăng cũng chỉ dám trốn sau mây mà nhìn cậu.
Con bướm ban đầu còn theo kịp, nhưng sau đó không được nữa. Pháp lực của Tuyết Phái vốn đã yếu, con bướm càng yếu hơn, cuối cùng chỉ nghe tiếng nó hoảng hốt la lên: “Ngươi… ngươi cẩn thận! Ta đi tìm người giúp!”
Môi Tuyết Phái mấp máy.
Tiếng của con bướm ngày càng xa: “...Ta đến chùa cầu Bồ Tát, dâng hương cho thần tiên!”
Tấm vải thô bịt mắt cậu lại, trong bóng tối cậu chẳng nhìn thấy gì. Sau một thời gian dài bị giam cầm, đôi mắt cậu đã quen với bóng tối. Bây giờ, chỉ cảm thấy cái lạnh thấm qua từng thớ thịt.
Nhưng chẳng bao lâu, cậu lại thấy nóng.
“...A!”
Một chậu nước nóng lớn đổ lên đầu Tuyết Phái. Khi tấm vải bịt mắt vừa được tháo ra, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thô bạo kéo bỏ áo lót. Ngay lập tức, một tiếng "bụp" vang lên, nước ấm ngập qua mắt cậu.
Tuyết Phái thở phào nhẹ nhõm, rồi vươn đầu ra khỏi nước: “Tại sao lại phải tắm cho ta vậy?”
Nhưng chẳng có ai trả lời.
Lúc này cậu mới nhận ra mình đang ở trong một căn phòng ấm áp, bên cạnh là một màn che thêu hình chim hoa, những sợi chỉ vàng rối rắm tạo thành những bông hoa lộng lẫy, lông chim được thêu một cách sống động, nhưng đôi mắt của chúng không hề động đậy, yên lặng và vô hồn. Nhưng trong khoảnh khắc này, Tuyết Phái bỗng cảm thấy sợ hãi—
“Rột rột…”
Cậu sợ đến mức vội vã trốn vào nước, làn nước nóng tràn qua thành thùng, hơi nước mờ mịt bay lên. Cảm giác rất ấm áp, nhưng Tuyết Phái lại không thích chút nào, cậu thà tắm trong dòng suối mát lạnh, vừa cười vừa ném nước lên những con chim sẻ bay qua mặt nước.
Những bong bóng nhỏ nhoi nổi lên.
Cậu chỉ biết ôm đầu gối, gần như ngạt thở giấu mặt vào trong nước.
Tiêu An Lễ đứng cạnh thùng nước, im lặng cúi đầu, nhìn vào bóng dáng nhỏ bé trong nước.
Ánh nến nhảy múa một chút.
Những bong bóng nổi lên ngày càng ít.
Cho đến khi mọi cảm giác dường như sắp biến mất, nước bỗng nhiên bắn lên tung toé một cái, văng đầy vào người đứng bên cạnh.
Tuyết Phái đứng trong nước lau mặt, vừa thở dốc một hồi lâu.
Lồng ngực cậu phập phồng, người ướt đẫm và nóng hổi, lông mi bị nước làm ướt càng thêm đen láy: “Sắp nghẹt thở rồi!”
Ngay lúc đó, một bàn tay lạnh buốt nắm lấy cánh tay cậu, kéo mạnh qua một bên.
Tuyết Phái: “Ê?”
Cậu chưa kịp phản ứng vấp váp một chút, ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai cúi đầu, dùng sức ngửi ở mặt trong cổ tay cậu.
Sau đó, hắn ta mới hung dữ ngẩng lên: “Tại sao, ngươi vẫn thơm như vậy?”
Nước nhỏ theo cơ thể Tuyết Phái chảy xuống, qua cổ, ngực và eo trần, lặng lẽ hòa vào mặt nước ánh nến.
“Bộp.”
Những giọt nước từ cằm Tiêu An Lễ cũng rơi xuống, tạo thành một đóa hoa nhỏ trong nước.