Sau khi đối đầu với Thịnh Dung, Thái Thanh Hà cả đêm không thể ngủ ngon giấc. Cô mơ về thời thiếu nữ của mình, khi cô mới bắt đầu hẹn hò với Đậu Nhất Minh không lâu. Cô dùng tay che mặt Đậu Nhất Minh, chỉ để lộ đôi mắt qua kẽ ngón tay, rồi nói: “Đôi mắt của anh đẹp thật.”
Đậu Nhất Minh nghe thấy thế liền trả lời: “Bởi vì bên trong có em.”
Thái Thanh Hà nhỏ bé cảm thấy có chút thất vọng: “Tiếc là em không đủ xinh đẹp, nếu không thì em đã có thể lưu giữ hình bóng của mình trong mắt của anh rồi.”
Đậu Nhất Minh chợt bật cười và lên tiếng an ủi cô: “Anh không thích người đẹp, anh chị thích những cô gái dịu dàng với người khác, giống như em vậy.”
Trong giấc mơ, Thái Thanh Hà mới khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, sau khi nghe xong câu nói đó cô liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Khi tỉnh dậy từ giấc mơ thì Thái Thanh Hà đã trở về với dáng vẻ ba mươi lăm tuổi. Cô chậm chạp kéo rèm cửa ra để cho ánh nắng tràn vào khắp căn phòng. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cô không những không cảm thấy buồn mà còn cảm thấy có chút muốn cười: Lúc đó Đậu Nhất Minh có ý nói cô không đẹp sao? Nhưng vẻ ngoài của cô thật sự đúng là không đẹp, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cô thản nhiên suy nghĩ như thế.
Sau khi rửa mặt xong thì đã là 7 giờ 50 phút. Triệu Á Yên nói sáng nay 8 giờ cô ấy sẽ đến mở cửa cho cô. Cô đứng ở cửa phòng do dự một lúc, và không bước ngay ra phòng khách, bởi vì trong phòng khách có Thịnh Dung đã bị cô đuổi ra ngoài vào tối qua. Cô đứng ở cửa tần ngần một lúc rồi cuối cùng cũng chịu mở cửa đi ra ngoài.
Thái Thanh Hà nhìn quanh phòng một lượt, và cuối cùng liền nhìn thấy Thịnh Dung đang nép mình ở một góc phòng khách. Cậu ta đang ngồi trước cửa sổ lớn, cả người vẫn trần truồng như tối qua, bên cạnh là một chậu lô hội trang trí được chuyển từ bệ cửa sổ xuống.
Đối diện với cơ thể trần truồng này, Thái Thanh Hà không lập tức dời mắt đi giống như tối qua. Tối qua cô có chút mất tự chủ, nhưng hiện giờ thì đã hồi phục lại. Cô cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mặt cậu ta, rồi lên tiếng ra lệnh với giọng điệu có phần lạnh lùng “Mặc quần áo vào đi.”
Lúc này Thịnh Dung mới nhận ra cô đã ra ngoài. Cậu ta liếc nhìn cô một cái, rồi thản nhiên nói: “Bọn họ không đưa cho tôi quần áo.” Nói xong, cậu ta lại cúi đầu nắm lấy lá lô hội, và trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc nào đặc biệt. Cậu ta không để ý đến Thái Thanh Hà, nhưng trên mặt ít nhất đã không còn vẻ chán ghét trần trụi giống như tối qua. (App T-Y-T)
Thái Thanh Hà nghĩ Thịnh Dung không mặc quần áo là để khiêu khích cô, nhưng thì ra là cậu ta không có quần áo. Vậy là tối qua cậu ta cứ trần truồng ngồi trong phòng khách, và ôm một chậu lô hội sao? Sau khi cảm xúc dần lắng xuống, nhìn dáng vẻ cậu ta nhẹ nhàng nắm mấy cái lá cây, Thái Thanh Hà lại cảm thấy mềm lòng. Có thể thấy sức mạnh của ngoại hình lớn đến nhường nào.
Cô thở dài một hơi, sau đó cô quay lại phòng ngủ định tìm cho Thịnh Dung một bộ quần áo đàng hoàng. Mặc dù cô có chút ghét cậu ta, nhưng không có ý định làm cậu ta quá khó xử, tiếc là trong phòng này không có một chiếc áo choàng tắm nào thừa, chỉ có một bộ đồ bẩn mà cô đã mặc qua, và chiếc áo ngủ mà cô đang mặc. Cô âm thầm suy nghĩ một lúc, sau đó liền cởi áo ngủ trên người ra, rồi mặc vào bộ đồ bẩn hôm qua.
Sau đó cô quay lại phòng khách và đưa chiếc áo ngủ đã thay cho Thịnh Dung: “Mặc vào đi.”
Thịnh Dung không nhận. Có thể vì giữa hai người bọn họ có mâu thuẫn nên cậu ta không muốn nhận đồ của cô; hoặc có thể vì cậu ta có bệnh sạch sẽ, cho nên cậu ta thà chấp nhận để mình trần truồng còn hơn là mặc đồ của người khác, đặc biệt là đồ mà cô đã mặc.
Bàn tay của Thái Thanh Hà đưa ra hồi lâu nhưng vẫn không có ai nắm lấy, rồi cô đột nhiên bật cười, và cũng không có vẻ gì gọi là tức giận. Sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy tối qua mình đã không kiềm chế được cảm xúc, sau đó cô đặt chiếc áo choàng tắm lên ghế sofa, mặc kệ Thịnh Dung muốn nghĩ sao, cô cũng không muốn giao tiếp với cậu ta nữa.
Cô đi đến cửa chờ Triệu Á Yên đến mở cửa, cho dù có nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng khách thì cô cũng không thèm quay đầu lại nhìn.
Triệu Á Yên đến mở cửa muộn mười phút so với giờ đã hẹn, và đi theo phía sau cô ấy còn có Trần Minh Kiệt. Hai người này dường như vừa xảy ra mâu thuẫn, trên mặt Trần Minh Kiệt thấy có dấu tay, biểu cảm trên gương mặt của cậu ta thoáng nhìn qua có vẻ vừa ủy khuất vừa cam chịu.
Nhưng Triệu Á Yên vẫn tỏ vẻ bình thường chào hỏi Thái Thanh Hà, và sau đó Trần Minh Kiệt cũng vui vẻ lên tiếng chào hỏi cô: “Chào buổi sáng, chị Thái.” Giọng điệu có phần yếu ớt và đáng thương. Hôm qua khi Triệu Á Yên vui vẻ, cậu ta còn có thể gọi cô là Thanh Hà giống với Triệu Á Yên, nhưng hôm nay khi Triệu Á Yên không vui, cậu ta chỉ có thể gọi cô bằng kính ngữ.
Thái Thanh Hà bỗng nhiên nhớ lại đến dáng vẻ hoạt bát của Trần Minh Kiệt trên xe hôm qua, rồi so sánh với dáng vẻ hiện tại của cậu ta, cô cảm thấy tâm trạng của mình có chút phức tạp.
Triệu Á Yên liếc mắt nhìn sau lưng Thái Thanh Hà, rồi dùng giọng điệu mờ ám hỏi cô: “Tối qua vui chứ?”
Thái Thanh Hà quay đầu nhìn lại theo ánh mắt của cô ấy, thì liền phát hiện Thịnh Dung đang đi theo sau cô. Lúc này cậu ta đã mặc áo ngủ của cô, và đứng đó với biểu cảm lạnh lùng.
Cô biết Triệu Á Yên nghĩ rằng hai người bọn họ đã có gì đó với nhau, nhưng Triệu Á Yên chắc chắn không thể ngờ rằng, tối hôm qua không những không có gì xảy ra, mà Thịnh Dung còn khiến cô cảm thấy có chút khó chịu. Nếu Triệu Á Yên biết sự thật thì Thịnh Dung chắc chắn sẽ không yên. Triệu Á Yên là giám đốc của công ty Hoa Nghị và có sức ảnh hưởng khá lớn trong ngành giải trí. Cô ấy luôn là người ra lệnh và có tâm trạng khó lường. Ngay cả Trần Minh Kiệt đang được yêu thích cũng sẽ bị tát vì nói sai, huống chi là một người mới đến tên Thịnh Dung đã xúc phạm bạn của cô ấy?
Triệu Á Yên không biết gì về chuyện tối qua, cô ấy búng ngón tay với Thịnh Dung, rồi hào phóng hứa: "Tôi sẽ xử lý thông báo mà Tô Phương đã nhắc đến, cậu đừng lo!" Nói xong, cô ấy vẫn không yên tâm, liền quay đầu nhỏ giọng hỏi Thái Thanh Hà: “Không có gì để nhận xét sao? Tớ đã phải cố gắng lắm mới sắp xếp được đấy.”
Thái Thanh Hà nảy sinh một chút ác ý, cô quay đầu nhìn Thịnh Dung, rồi bỗng nhiên nhếch môi cười: “Kỹ thuật hôn của cậu ta không tệ, mỗi nụ hôn trị giá một vạn, cậu phải trả ít nhất mười lăm vạn lận đấy.” Cô vẫn còn nhớ lời Thịnh Dung nói tối qua, cô biết câu nói này với Thịnh Dung chẳng khác nào là một sự sỉ nhục, nhưng lúc này cô đột nhiên nảy sinh hứng thú muốn chọc tức cậu ta một chút.
Sau khi nói xong, cô cũng không thèm nhìn biểu cảm của Thịnh Dung, liền quay sang chào Triệu Á Yên, thậm chí còn chào cả Trần Minh Kiệt đang run rẩy, rồi ung dung đi về nhà.
Sau khi về đến nhà, cô cởi hết quần áo bên bể bơi, rồi mang theo cơ thể trần truồng nhảy xuống bể bơi. Sau khi bơi hai vòng, cô cảm thấy tâm trạng của mình đã trở nên khá hơn nhiều.
Hai tháng sau sinh nhật, Thái Thanh Hà không gặp lại Thịnh Dung. Triệu Á Yên cũng có hỏi cô vài lần, cô ấy còn nói sẽ giúp cô gọi điện liên lạc với đối phương nhưng cô đều khéo léo từ chối. Cô đâu cần phải tự mình đi nhìn sắc mặt của cậu ta?
Nhưng trên các quảng cáo và tạp chí, cô lại thấy Thịnh Dung xuất hiện rất nhiều lần. Có một khoảng thời gian, trong thang máy riêng của cô ngày nào cũng phát quảng cáo của Phượng Hoàng Bất Tử. Dường như bọn họ đang tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng có tên là “TRUE MAN”, trên màn hình quảng cáo gắn trong thang máy ngày nào cũng phát các cảnh quay của bọn họ. Trên màn hình, Thịnh Dung xuất hiện với dáng vẻ đẹp trai như thường lệ, mỗi khi máy quay dừng lại trên gương mặt cậu ta hơn ba giây, những tiếng hò hét tại hiện trường chương trình sẽ trở nên rất lớn.
Thái Thanh Hà nghi ngờ hỏi trợ lý Đường bên cạnh: “Bọn họ nổi tiếng như vậy sao?” Cô không quan tâm lắm đến những thông tin này, chỉ biết rằng hiện tại bọn họ đang rất nổi, nhưng không ngờ lại nổi tiếng đến mức này. ( truyện trên app t.y.t )
Tiếng hét lại vang lên từ trong đoạn video quảng cáo: “Thịnh Thịnh chạy mau!” Trợ lý Đường cúi đầu kính cẩn trả lời: “Gần đây nhóm của bọn họ mới nổi lên, có phải là ồn ào quá không? Cô có cần tôi liên hệ với ban quản lý tòa nhà để gỡ đoạn clip quảng cáo này xuống không?”
Thái Thanh Hà cau mày nói: “Không cần đâu.” Đoạn quảng cáo này đều được phát đồng bộ, cho nên không cần vì cảm xúc cá nhân của cô mà phá vỡ quy định đã định.
Thế là trong hai phút mỗi ngày đi thang máy, Thái Thanh Hà đều sẽ được nhìn thấy các cảnh quay của Thịnh Dung trong chương trình tạp kỹ. Mới xem vài ngày mà Thái Thanh Hà đã nhận ra Thịnh Dung thật sự là một người rất khó tính. Các thành viên khác trong ban nhạc đều rất hợp tác với hiệu ứng chương trình, làm đủ các biểu cảm kỳ lạ, nhưng mỗi lần đến Thịnh Dung thì trên gương mặt của cậu ta chỉ có một biểu cảm, và đó chính là “vô cảm.”
Cậu ta dường như rất ghét cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, cho nên luôn chống đối, hy vọng máy quay không quay tới cậu ta, nhưng sự chống đối của cậu ta lại trở thành điểm nhấn, mỗi lần Thịnh Dung giữ khuôn mặt lạnh lùng, tổ chương trình sẽ cho cậu ta những cảnh quay cận cảnh, và thậm chí là còn chèn thêm các phụ đề hài hước. Nếu là các thành viên khác, những cảnh này sẽ hơi nhàm chán, nhưng Thịnh Dung lại quá đẹp trai, với khuôn mặt đó, kết hợp với biểu cảm lạnh lùng, cộng thêm chút hiệu ứng đặc biệt, tất cả những điều này đã đem lại hiệu ứng người xem khá cao. Mỗi lần Thịnh Dung tỏ vẻ tức giận thì lập tức sẽ có rất nhiều bình luận: “Bảo bối lại giận rồi.” “Tội nghiệp, vuốt ve một cái nào.” “Cho dù người đẹp làm gì tôi cũng muốn ngắm.” “Màn hình đã nứt rồi huhu!” “Làm sao đây, sao càng ngày tôi lại càng cảm thấy anh ấy dễ thương vậy chứ!”
Lần đầu tiên thấy những bình luận kỳ lạ này, Thái Thanh Hà lập tức bật cười thành tiếng.
Trợ lý Đường ngạc nhiên nhìn cô, người nọ suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Thái thấy cậu ta thú vị lắm sao? Vài ngày nữa có một bữa tiệc, nghe nói nhóm nhạc Phượng Hoàng Bất Tử cũng được mời đến để biểu diễn trong bữa tiệc này, cô có muốn đi xem không?”
Thái Thanh Hà lập tức lắc đầu từ chối: “Không cần.” Người như vậy nhìn từ xa thì còn cảm thấy thú vị, nhưng nếu tiếp xúc trong thực tế thì ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Đoạn video quảng cáo của nhóm nhạc Phượng Hoàng Bất Tử được phát dày đặc suốt cả một tháng trời, sau đó liền được đổi thành quảng cáo kim cương, từ đó Thái Thanh Hà cũng không còn thấy hình ảnh của Thịnh Dung xuất hiện trước mặt mình nữa, và cô cũng dần dần quên mất người này. Chuyện xảy ra vào tối hôm sinh nhật cô đã không còn giận nữa, sau khi suy nghĩ kĩ lại, cô cảm thấy bản thân mình dù gì cũng lớn tuổi hơn đối phương, vậy mà cô lại dễ dàng bị khơi dậy cảm xúc như thế, khiến cô nghĩ mình không đủ độ lượng. Đặc biệt, sau này khi đã dần hiểu rõ hơn về tính cách của Thịnh Dung, cô càng cảm thấy chuyện tối hôm đó chẳng có gì đáng để tức giận nữa.
Cô nghĩ rằng mình và Thịnh Dung chỉ là có duyên gặp mặt một lần, sau này sẽ không còn cơ hội nào tiếp xúc với nhau nữa, nhưng nào ngờ hai tháng sau, cô lại gặp cậu ta tại buổi tiệc của Hồng Thế Đào, và cảnh tượng lâu ngày gặp lại lại diễn ra không mấy vui vẻ.