Khoảng một tháng trước, Triệu Á Yên đã lái xe chở Thái Thanh Hà đến một khu nghỉ mát ở ngoại ô, trên đường xe luôn bật radio. Triệu Á Yên bật một kênh nhạc, và khi xe chạy ngang qua cánh đồng hoa hướng dương thì đúng lúc phát đến một bài hát có tên là "Thiêu Đốt". Nội dung bài hát kể về một người đàn ông, vì bình nóng lạnh trong nhà bị hỏng nên anh ta đã chọn ngủ với một người phụ nữ xa lạ chỉ để được đến nhà cô ấy tắm nước nóng.
Người hát bài này là một nam ca sĩ, Thái Thanh Hà lập tức chú ý đến giọng hát của anh ta, và cảm thấy rất ấn tượng. Lời bài hát mang nét cô đơn và u sầu, còn giọng hát của nam ca sĩ thì trầm thấp và thoát tục, cả hai đã tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo. Kỹ thuật hát của nam ca sĩ rất vững vàng, giọng hát khàn khàn, và đã thể hiện trọn vẹn cảm giác quấn quýt đắm say đến cùng kiệt.
Thái Thanh Hà lắng nghe người ca sĩ hát rất chăm chú. Cho đến khi bài hát kết thúc thì người dẫn chương trình mới giới thiệu: "Bài hát 'Thiêu Đốt’ vừa rồi là của nam ca sĩ Thịnh Dung đến từ ban nhạc Phượng Hoàng Bất Tử, gần đây nam ca sĩ Thịnh Dung đang rất nổi tiếng..."
Thái Thanh Hà nghĩ: Hóa ra nam ca sĩ đó tên là Thịnh Dung, giọng hát của anh ta thật quyến rũ. Cô nghĩ như vậy, rồi quay sang lên tiếng cảm thán với Triệu Á Yên: "Anh ta thật quyến rũ."
Triệu Á Yên đột ngột quay đầu nhìn Thái Thanh Hà, và cũng không thèm quan tâm đến tình hình giao thông nữa, sau đó cô ấy lên tiếng hỏi Thái Thanh Hà với vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu thật sự nghĩ vậy sao? Tại sao cậu lại thấy Thịnh Dung quyến rũ? Vừa rồi còn có một nam ca sĩ khác hát một bài về tình một đêm, sao tớ không nghe cậu nói người kia cũng rất quyến rũ?" (App T-Y-T)
Thái Thanh Hà cảm thấy phản ứng của cô ấy hơi khoa trương. Theo ấn tượng của cô, nam ca sĩ kia hình như là nghệ sĩ dưới trướng của Triệu Á Yên, vậy nên cô liền thận trọng trả lời: "Sở thích của mỗi người thường cố định, kiểu tớ thích cứ xoay quanh một loại như vậy thôi. Không phải tớ nói các ca sĩ khác không hay, chỉ là tớ đặc biệt thích kiểu này." Dù là giọng hát hay nhạc cụ thì cô vẫn luôn yêu thích âm thanh trầm thấp nhất.
Nhớ lại đến đây, Thái Thanh Hà cuối cùng đã hiểu rõ sự thật của sự việc. Người thanh niên đang tắm trong phòng tắm có lẽ chính là Thịnh Dung, chính là chủ nhân của giọng hát trong bài "Thiêu Đốt", và ngày đó trong cuộc trò chuyện giữa cô và Triệu Á Yên đã có một số hiểu lầm. Thái Thanh Hà khen Thịnh Dung quyến rũ, ý là giọng hát của cậu ta rất quyến rũ.
Triệu Á Yên nghĩ rằng Thái Thanh Hà đã gặp Thịnh Dung, và cô cũng đã biết rằng Thịnh Dung có một đôi mắt giống Đậu Nhất Minh. Vì vậy, về việc Thái Thanh Hà thẳng thắn thừa nhận Thịnh Dung quyến rũ, suy nghĩ của cô ấy rất phức tạp.
Về câu hỏi của Triệu Á Yên, Thái Thanh Hà thản nhiên trả lời: "Vì gu thẩm mỹ của tớ là cố định, nên tớ thấy Thịnh Dung rất quyến rũ." Câu này có nghĩa là: Cô luôn thích âm trầm, nên cô sẽ thấy giọng hát của Thịnh Dung thật quyến rũ.
Nhưng sự hiểu lầm của Triệu Á Yên có lẽ là thế này: Vì Thái Thanh Hà luôn thích những người có đôi mắt phượng, nên cô mới thấy đôi mắt phượng của Đậu Nhất Minh rất đẹp, đồng thời cô cũng tự nhiên thấy mắt phượng của Thịnh Dung rất quyến rũ.
Sau khi đã hiểu rõ hiểu lầm này, Thái Thanh Hà liền cảm thấy hối hận và buồn bã. Không biết Triệu Á Yên sau đó đã làm gì, nhưng lại đưa Thịnh Dung, một "vật quyến rũ" như thế này đến phòng khách của cô để làm quà sinh nhật cho cô. Nhưng rõ ràng, bản thân Thịnh Dung cũng không muốn chấp nhận sự sắp xếp này, vậy nên cậu ta luôn tỏ ra rất khó chịu.
Thái Thanh Hà ngồi im lặng hơn mười phút nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Sau đó cô liền đứng dậy, chạy đến trước cửa phòng khách, gõ cửa mạnh vài lần, và liên tục gọi lớn: "Có ai không?" Tiếng nhạc dưới lầu vẫn còn vang dội và không có ai đáp lại cô. Cô đợi ở cửa một lúc lâu, cuối cùng đành phải mang theo một thân bực bội quay về phòng.
Cô không thể ngồi yên, nên cứ đi đi lại lại bên cạnh giường. Sau khi đi lại một hồi, cô bỗng nhiên phát hiện ra một số đồ cá nhân của Thịnh Dung mà hồi nãy mình không tìm thấy. Cô tìm thấy một vỉ thuốc phân tán phenethylamine mesylate trên tủ đầu giường, một loại thuốc thường được gọi với tên dân dã là "Viagra".
Cô cầm lấy vỉ thuốc và lập tức cảm thấy sững sờ. Trên vỉ thuốc này bị thiếu một viên, có lẽ là chủ nhân của nó đã uống nó rồi.
Cầm vỉ Viagra trên tay, Thái Thanh Hà cuối cùng cũng đã cảm thấy một sự sỉ nhục hoàn toàn. Cô tự hỏi không biết Thịnh Dung xuất hiện trong phòng cô với tâm trạng như thế nào? Rõ ràng là cậu ta không muốn, có lẽ cậu ta không thể cương lên với cô nên mới phải dùng đến thuốc để hỗ trợ.
Nếu chịu khó tập trung suy nghĩ kỹ thì tình huống này có thể giải thích được. Thịnh Dung trông chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cậu ta trẻ hơn cô gần mười tuổi, và cậu ta còn có một vẻ ngoài mà mọi phụ nữ nào cũng đều muốn theo đuổi. Hiện tại cậu ta đang làm một nghệ sĩ, có vẻ cũng khá nổi, vậy nên những cô gái từng lên giường với cậu ta chắc chắn là đều trẻ trung và xinh đẹp, còn Thái Thanh Hà thì đã ba mươi lăm tuổi, ngoại hình thì bình thường, ngay cả làn da cũng không còn săn chắc, vậy nên chỉ có thể dùng tiền để mua chuộc những chàng trai trẻ để làm hài lòng bản thân.
Thái Thanh Hà bỗng nhiên liên tưởng đến một cảnh tượng thường thấy trên TV: Một ông giám đốc trung niên bụng phệ, dáng người nhớp nháp và hèn hạ, chuẩn bị thực hiện quy tắc ngầm một nữ diễn viên trẻ đẹp, và cô lúc này trông giống như phiên bản nữ của ông giám đốc đó vậy.
Thịnh Dung vẫn còn ở trong phòng tắm, tiếng nước vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tính đến lúc này cậu ta đã vào đó tròn nửa giờ. Trong tình huống bình thường, nếu chỉ là tắm rửa bình thường thì chắc chắn là không cần tốn nhiều thời gian như vậy, có lẽ là vì cậu ta không muốn lên giường với cô, cho nên liền nghĩ rằng trốn được trong đó càng lâu càng tốt.
Thái Thanh Hà cảm thấy rất khó chịu và nhục nhã vì suy nghĩ của chính mình, rồi cô đột ngột đứng dậy đi về phía phòng tắm, cô cảm thấy mình cần nói chuyện đàng hoàng với Thịnh Dung.
Ngay khi tay cô đã đặt lên tay nắm cửa, thì lúc này, cánh cửa phòng tắm lại đột nhiên được mở ra từ bên trong. Không kịp giữ thăng bằng, cả người cô loạng choạng ngã vào trong, cũng may là Thịnh Dung đã nhanh mắt, sau đó cậu ta lập tức cúi xuống đỡ lấy cô để giữ cô khỏi ngã.
Thái Thanh Hà nắm chặt tay Thịnh Dung, gần như là dựa sát vào người cậu ta. Cô lập tức cảm nhận được sự tiếp xúc với da thịt của cậu ta, sau đó liền vô thức ngẩng đầu định đẩy cậu ta ra. Kết quả là, khi cô ngẩng đầu lên, thì môi cô lại chạm nhẹ vào môi Thịnh Dung.
Đây không được coi là một nụ hôn, vì hai cánh môi chỉ mới chạm nhẹ một chút, sau đó Thịnh Dung lập tức đứng thẳng người lên. Khi cậu ta đứng thẳng người, Thái Thanh Hà dù có nhón chân lên cũng chỉ có thể chạm vào cằm cậu ta.
Vì cái chạm ngắn ngủi này mà Thái Thanh Hà bỗng nhiên trở nên lúng túng, tay chân cô lóng ngóng chạm vào người Thịnh Dung.
Thịnh Dung đứng yên để mặc cho hành động của cô, một lúc sau, đột nhiên cậu ta bế ngang Thái Thanh Hà lên, bước nhanh đến bên giường, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Thái Thanh Hà thì nằm trên giường, còn Thịnh Dung thì trần truồng đứng bên giường, và đang nhìn xuống cô từ trên cao. Tư thế này đem đến cảm giác quá áp lực, vậy nên sau đó Thái Thanh Hà liền vội vàng ngồi dậy và định xuống giường. Nhưng Thịnh Dung đã nhanh tay nhấc một tấm chăn từ cuối giường, quấn chặt lấy cả người cô rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy cô nằm lại xuống giường.
Cách một tấm chăn, Thịnh Dung đè chặt cả người cô lên giường, Thái Thanh Hà cảm thấy mình không thể thở nổi. Thấy Thái Thanh Hà ngoan ngoãn không còn động đậy nữa, lúc này Thịnh Dung mới lên tiếng: "Tôi không muốn hôn."
Thái Thanh Hà cảm thấy các mạch máu trong người mình lúc này như thể đang dồn hết lên mặt, cô khó chịu vùng vẫy vài cái, cố gắng đẩy tấm chăn ra, và sau đó cũng nhanh chóng lên tiếng phản bác: "Không ai muốn hôn cậu cả!"
Nhưng Thịnh Dung lại thản nhiên nói: “Steven nói các cô rất biết chơi, mỗi lần hôn sẽ được thưởng một vạn, anh ta còn khoe hôm nay mình đã kiếm được bốn vạn.” ( truyện trên app T•Y•T )
Nghe Thịnh Dung nói vậy, một cảm giác xấu hổ mãnh liệt lập tức ập đến Thái Thanh Hà. Ban đầu cô còn cảm kích Steven, cô biết những lời đường mật của các chàng trai trẻ đó không xuất phát từ trái tim, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui. Cô ung dung tận hưởng những viên đạn bọc đường này, nhưng bây giờ Thịnh Dung đã bóc trần lớp đường đó, cô không thể tránh khỏi việc nhìn thấy bản chất thật của mình: một người phụ nữ đang già đi, nhàm chán và chỉ có thể dùng tiền để mua tình yêu. Khi cô còn đang đắm mình trong những lời ngọt ngào của Steven, thì có lẽ Steven đang nhắn tin cho Thịnh Dung, hai người bọn họ cùng nhau cười nhạo sự khinh suất của cô, và chế giễu tiền của cô dễ kiếm như thế nào.
Cô cảm nhận được cơ mặt của mình đang khẽ co giật, cô nắm chặt hai tay, và cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình.
Thịnh Dung thấy cô im lặng thì liền chậm rãi bắt đầu “làm việc”, cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô qua lớp chăn, nhưng cậu ta vừa làm vừa nhăn mặt, rõ ràng là cậu ta không muốn đối diện với cơ thể dưới lớp chăn, thậm chí là còn không muốn lật chăn lên.
Thái Thanh Hà buộc đầu óc mình phải trở nên lạnh lùng. Cô nằm bất động trên giường, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Cút xuống cho tôi.”
Thịnh Dung mở rộng hai chân ngồi trên người cô, và nhìn xuống cô từ trên cao.
Đối với Thái Thanh Hà, tư thế này quá yếu thế, nhưng cô không đẩy Thịnh Dung đang ngồi trên người mình ra, và cũng không né tránh ánh mắt của cậu ta. Cô bình tĩnh lặp lại yêu cầu của mình: “Mau cút xuống.”
Lần này Thịnh Dung cuối cùng cũng chịu rời khỏi người cô. Cậu ta không hỏi gì, liền trực tiếp bước xuống giường.
Sau đó Thái Thanh Hà tiếp tục ra lệnh cho cậu ta: “Mặc quần áo vào, rồi cút ra ghế sofa bên ngoài.”
Thịnh Dung sững sở đứng im tại chỗ.
Hai người bọn họ im lặng một lúc, và nhất thời không có ai lên tiếng nói gì. Nhưng sau đó không ngờ người lên tiếng trước lại là Thịnh Dung: “Cô gọi tôi đến đây ruột cuộc là muốn làm gì?”
Thật ra người gọi cậu ta đến vốn không phải là Thái Thanh Hà. Và Thái Thanh Hà cũng sẽ không bao giờ chủ động gọi bất kỳ dịch vụ đặc biệt nào, thậm chí cô chỉ mới làm tình với một người đàn ông, nhưng cô cũng không có hứng lên tiếng giải thích với cậu ta.
Thái Thanh Hà sử dụng giọng điệu kiêu ngạo mà trước đây cô chưa từng dùng, giả vờ ném ánh mắt khiêu khích về phía Thịnh Dung, rồi bắt đầu lên tiếng chế giễu cậu ta: “Tôi gọi cậu đến thì cậu phải đến, tôi bảo cậu đi thì cậu phải đi. Không cần lý do, miễn là tôi có tiền.”
Thịnh Dung đứng bên giường nhìn cô một lúc, cậu ta vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng, và hiển nhiên là không muốn nói thêm với cô câu nào. Sau đó cậu ta không mặc quần áo theo lời của Thái Thanh Hà, mà trực tiếp quay đầu đi ra ngoài.
Thái Thanh Hà thản nhiên nhìn cậu ta trần truồng bước ra khỏi phòng. Khi đi đến cửa, cậu ta còn cố tình mạnh tay đóng sầm cửa lại làm phát ra tiếng động khá lớn, Thái Thanh Hà cảm thấy cả giường của mình cũng khẽ rung lên.
Một cánh cửa ngăn cách hai người ở hai bên phòng. Thái Thanh Hà nằm trên giường thở dài một hơi như thể vừa mới kết thúc một trận chiến kịch liệt.